CHƯƠNG 512 – Thiếu soái si tình (104)
Sau khi truyền lệnh xuống cho kẻ dưới, Hoắc Thành quan sát xung quanh một chút. Dòng người đông đúc vừa nãy đã dần dần vơi đi, anh lẳng lặng nhìn những ngọn đèn xung quanh, đột nhiên anh không kiềm chế được, hốc mắt đỏ lên, mũi chua xót.
Anh biết lỗi rồi, nhưng cô… không cho anh cơ hội sửa sai.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh vừa thành công, vừa có danh tiếng, nhưng thật ra, ngoài cô, lòng anh chẳng có gì cả. Trước khi tìm thấy cô, anh tồn tại như cái xác không hồn, sau khi tìm được cô, trái tim anh lại bị cô dùng lời nói và hành động đâm cho đầy lỗ thủng…
Không một ai chú ý, trong ánh đèn hoà quyện, đan xen vào nhau, Hoắc Tam thiếu chậm rãi bước đi, đôi mắt ngập tràn tủi thân hệt một đứa trẻ nhỏ.
Trên đời này tồn tại một kiểu người chưa từng được chỉ dạy thế nào là đúng, là sai, bọn họ chỉ có thể dùng “tâm” của mình để bình phán. Có rất nhiều chuyện, khi họ chưa kịp phản ứng thì cũng đã làm sai rồi…
Hoắc Thành có thể làm gì bây giờ? Anh muốn sửa lỗi nhưng không ai nói cho anh phải làm thế nào. Anh muốn nhận sai nhưng chẳng ai dạy anh phải nhận sai thế nào thì đối phương mới tha thứ cho mình. Có thể nói cho anh biết, anh phải làm gì thì mọi thứ mới quay về như xưa không? Dù anh phải chết, anh cũng nguyện ý, muốn anh tự đập gãy một chân, anh cũng không từ! Đừng mãi im lặng, cái gì cũng không nói cho anh, để anh tự suy nghĩ, tự suy đoán…
***
“Đi thôi, có thể về nhà rồi!”
Đón được Đường Hoan, Ninh Viên ôm cô lên, xoay vài vòng trong vui sướng, trái ngược hoàn toàn với trạng thái lúc này của Hoắc Thành.
Nhưng rất nhanh sau đó, Ninh Viên không vui vẻ nổi nữa. Tuy rằng y dùng kế đánh lạc hướng Hoắc Thành, thuận lợi cứu được Đường Hoan, nhưng, Hoắc Thành đâu phải kẻ ăn chay, y bị anh dồn ép đến không còn đường lui.
Lần này, tới Vận Thành, Ninh Viên không mang theo quá nhiều người, hiện tại, Vận Thành và Lệ Thành đang giao chiến, y muốn mang nhiều người tới cũng chẳng được.
Người của Ninh Viên nhanh chóng bị vây, dồn vào ngõ nhỏ, rõ ràng là Hoắc Thành muốn dồn y vào đường cụt.
Trên đường chạy trốn, thỉnh thoảng lại có tiếng súng vang lên, người Ninh Viên mang tới càng lúc càng ít.
Hoắc Thành muốn Ninh Viên sống đi vào Vận Thành thì chết đi ra Vận Thành!
Người đàn ông này ra tay thật tàn nhẫn, tư duy của anh cũng rất nhạy bén, có thể trong một thời gian ngắn mà sắp xếp đủ người để phản kích y.
Ninh Viên đoán được đêm nay mình… lành ít dữ nhiều.
Thủ đoạn của y độc ác, Hoắc Thành càng độc ác hơn. Bốn năm trước, hai bên đều biết đối phương là kình địch của mình. Năm đó, y cũng muốn tính kế hại chết Hoắc Thành, chẳng qua là không thành công mà thôi.
Nay…
Có cơ hội dồn y vào chỗ chết, chắc chắn Hoắc Thành sẽ không “nể tình” khi xuống tay với y!
“Hoan Hoan, lát nữa có xảy ra chuyện gì, em cũng đừng nhìn, nhớ nhắm mắt lại, sau đó quên hết tất cả những việc đã xảy ra vào tối nay đi! Chắc chắn Hoắc Thành sẽ không làm gì em, em ngoan ngoãn đi theo anh ta, từ nay về sau, anh ta sẽ chăm sóc cho em, biết chưa?” – Dưới sự bảo vệ của thuộc ha, Ninh Viên vừa đẩy xe lăn, vừa dặn dò Đường Hoan.
“Ninh Viên……” – Đường Hoan lờ mờ cảm nhận được có điềm chẳng lành.
“Hoan Hoan, đời này… anh không thể cưới em được rồi. Nếu không, em xem, hay kiếp sau em gả cho anh đi?” – Ninh Viên cố gắng khiến cuộc nói chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn.