CHƯƠNG 516 – Thiếu soái si tình (108)
Đại phu có thể làm gì được đâu, sinh ly tử biệt vốn là quy luật tự nhiên, nhưng, hiếm người có thể bình thản tiếp thu được việc này. Rõ ràng Hoắc Thành cũng biết Đường Hoan đã tắt thở, chỉ là, anh vẫn cố tự lừa dối bản thân mình mà thôi.
Trong màn đêm, Hoắc Thành bi thương ôm lấy Đường Hoan, chậm rãi bước từng bước. Bước chân của anh lảo đảo như thể sắp không đi nổi nữa vậy.
“Cuộc sống mà, không phải cứ biết nhận lỗi thì sai lầm nào cũng có thể được bỏ qua…”
“Hoắc Thành, tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội…”
“Là con người thì đều sẽ có lúc mệt mỏi.”
“……”
Anh thật sự đã học được cách phải bù đắp, học được cách quý trọng người bên cạnh, vì sao cuối cùng lại không cho anh thêm một cơ hội nữa?
……
Trong cuộc chiến giữa Vận Thành và Lệ Thành, Hoắc Đại soái toàn thắng, dù sao thì trong lúc giao tranh, phát hiện đứa con trai mà mình tự hào nhất đã chết, chắc chắn Ninh Đại soái sẽ bị ảnh hưởng, trận tuyến đầu khó tránh khỏi việc bị loạn. Nói cách khác, hành động bày mưu tính kế, rút củi dưới đáy nồi, “chơi” chết Ninh Đại thiếu – Ninh Viên của Hoắc Tam thiếu đã đẩy trận chiến đi tới hồi kết sớm hơn.
Người thừa kế mà Ninh Đại soái tỉ mỉ bồi dưỡng không còn nữa, Lệ Thành cũng dần dần xuống dốc.
Còn Vận Thành… cũng chẳng tốt hơn là bao.
Khói lửa nổi lên khắp nơi[1], chiến tranh vô cùng căng thẳng, Hoắc Đại soái chinh chiến nhiều năm nên không tránh khỏi mắc phải nhiều bệnh tật, ông lớn tuổi, chết trên sa trường cũng là điều dễ hiểu. Có người nói, Hoắc Tam thiếu đưa cho Hoắc đại soái gần như là toàn bộ gia tài của bản thân rồi một mình rời Vận Thành, ra nước ngoài tương đương với việc chặt đứt hậu thuẫn của Hoắc Đại soái, ban đầu ông còn có thể tiếp tục chinh chiến dựa vào tiền Hoắc Tam thiếu để lại nhưng sau đó mọi thứ bắt đầu xuống dốc nên chỉ có thể chờ chết.
Vài năm sau.
Trong một chung cư tại Paris nước Pháp.
Đến chính Hoắc Thành cũng không biết vì sao mình lại chọn định cư ở nơi này. Anh còn nhớ, năm đó, khi giúp anh xây dựng sự nghiệp, cô gái ấy đã làm ầm ỹ lên bắt anh phải phát triển ra hải ngoại, về sau, chính con đường biển vận chuyển hoá mà anh tạo ra ấy lại trở thành đường lui của anh.
Lang thang trên biển không có mục tiêu, cũng không biết mình muốn đi hướng nào, cuối cùng, chẳng hiểu vì sao anh lại chọn Paris, có lẽ là vì anh cảm thấy cô gái ấy sẽ thích thành phố lãng mạn, nhiệt tình này.
Hoắc Thành ngả người vào ghế dựa, trong phòng đang phát khúc hát ngày xưa cô thường xướng: “Đỗ Thập Nương.”
Tưởng rằng chàng chân thành, chân ái, ai ngờ ta sai, ta quá khờ dại, có mắt không tròng!
Tình yêu gì, lời thề chi, Phượng Loan kết thành phu thê còn gì?
Hối hối hối, sai sai sai, ta không phụ người, người phụ ta!”
Ta không phụ người, người phụ ta!
Đỗ Thập Nương ta thật đáng thương.
Trời cao không lối, đất bằng không nẻo, phía trước không đường đi, đằng sau nào đường về ta chỉ đành ôm rương châu báu, reo mình xuống đáy sông sâu.
“Ta không phụ người, người phụ ta……”
Hoắc Thành giờ đã già rồi, anh nhỏ giọng lẩm bẩm, cổ họng phát ra những âm thanh không quá rõ ràng. Từ đôi mắt vẩn đục kia bỗng nhiên chảy xuống một giọt lệ…
Nhìn bên ngoài, người con gái ấy kiêu ngạo vậy thôi, nhưng thật ra, lòng cô rất sáng, có lẽ cô đã đoán trước được rằng sau khi nâng đỡ anh thành công rất có thể sẽ bị anh “cắn ngược” cho nên cô mới hát khúc Đỗ Thập Nương nhuần nhuyễn như thế, cô muốn ám chỉ với anh rằng cô là người cương liệt, cô “thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành”, đừng bao giờ phụ lòng cô!
Chỉ là, cuối cùng, anh vẫn phụ cô!
Ta không phụ người, người phụ ta!
Cuối cùng, anh vẫn phụ cô!!!
Hoắc Thành nghiêng mình, vùi người vào chiếc ghế dài, thầm lặng lau nước mắt, sau đó lẳng lặng ngủ… không tỉnh lại.