CHƯƠNG 517 – Chơi “chết” người chấp pháp của Thời Không(1)
“Đoán mệnh: mười vạn.”
“Sửa tên: hai mươi vạn.”
“Sửa mệnh một lần: một trăm vạn.”
“Chi phiếu, thông tin cần thiết ghi ra giấy, nhét qua khe cửa, không được phép gõ cửa, nếu không, không tiếp đơn.”
Vừa về, A Phiêu Đường Hoan đã nhìn thấy tờ giấy ghi “quy củ” dán ngoài cửa, cô đứng đọc hồi lâu.
Tiểu công trúa xé X….
Trong khoảng thời gian cô không ở đây, cô nàng ấy đã làm những trò gì vậy?
Không sợ chết, A Phiêu Đường Hoan cẩn thận vận khí, đánh bay một cái lon cạnh đó cho nó đụng thẳng vào cửa phòng.
Cô muốn xem xem nếu có người gõ cửa, Phượng Hoàng sẽ làm gì…
Quả là một ngày Đường Hoan không đâm đầu vào chỗ chết, không gây chuyện thì không phải Đường Hoan!
Trong phòng truyền ra tiếng vật nặng nện thẳng vào cửa, A phiêu Đường Hoan sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau, trốn.
Sau đó, trong phòng không còn vọng ra thêm bất cứ động tĩnh nào nữa.
Đường Hoan cảm thấy thật kỳ lạ, tiểu công trúa xé X tốt tính đến thế cơ á?
Nghĩ vậy, Đường Hoan không sợ hãi nữa, bắt đầu liên tục hất mạnh lon nước loảng xoảng vào cửa phòng. Cô phát hiện, làm linh hồn cũng rất tốt, nhẹ nhàng bay tới thổi đi, thỉnh thoảng còn có thể doạ ma người khác.
Khi Đường Hoan còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, chưa kịp phản ứng thì đã bị một sức mạnh cực lớn hút thẳng vào trong phòng.
“Chơi vui không, hửm?”
Ánh mắt Phượng Hoàng lạnh thấu xương, giọng nói âm âm trầm trầm.
Đường Hoan vò vò gấu áo, cúi đầu, không đáp lời
Hì hì hì, vui chứ, nhưng giờ, cô không thể trả lời là “có” được, nếu không, cô sẽ bị Phượng Hoàng tẩn chết mất.
“Vài ngày không gặp, gan to hơn nên cảm thấy mình có thể lên trời luôn rồi hửm?”
Trông con bé thiểu năng trí tuệ này cứ ngờ ngờ nghệch nghệch, chắc lần này không phải chịu tủi thân gì nhiều rồi, Phượng Hoàng nghĩ.
A phiêu Đường Hoan tiếp tục vân vê góc áo, cúi đầu chẳng nói lời nào. Tiểu công trúa xé X không tẩn cô một trận thì xem ra lần này cô nàng không quá bực rồi.
“Hì hì hì, vài ngày không gặp, cô có nhớ tôi không?”
Đợi Phượng Hoàng mắng xong, Đường Hoan cười hì hì bay tới cạnh cô nàng, hỏi với vẻ lấy lòng.
Tiểu công chúa xé X là kim chủ ba ba của cô, cô còn phải dựa vào cô nàng để thoát khỏi cái hệ thống ngu xuẩn, hố cha kia, đi lên đỉnh cao của đời người nữa!
Đoán mệnh mà những hai mươi vạn, phát tài rồi, phát tài rồi!
“Giờ cô đổi sang đoán mệnh, không đi gây chuyện nữa hả?”
Kiếm tiền theo cách đứng đắn thế này không hề giống tác phong thường ngày của tiểu công trúa xé X.
“Không, đi học đọc sách là việc chính của ta, gây chuyện là kiêm chức, đoán mệnh chỉ là thuận tiện mà thôi.” – Phượng Hoàng sửa lại lời của Đường Hoan.
Đối với cô nàng, giao tiếp với một đám ngu xuẩn quả thật là chuyện nhàm chán nhất trần đời. Nói tới việc gây chuyện đi, ban đầu, cô nàng cho rằng đùa giỡn với một đám người, xoay đám người đó vòng vòng trong lòng bàn tay là việc thú vị, nhưng, sau lần phá đổ một dòng họ được gọi là lão đại của thương giới, cô nàng phát hiện đám người này quá gà, không thể khiến cô nàng có cảm giác thành tựu. Cô nàng chỉ tiện tay mang ra một thứ đồ nào đó thôi cũng đủ để khiến nhận thức của con người nơi này điên đảo rồi. Năng lực hai bên không ở cùng một vị trí trên trục hoành thật sự khiến người ta phải ưu thương. Cho nên, cô nàng lại tiện tay mở thêm nghiệp vụ bắt quỷ, xem xem có gặp được sinh vật nào ở đẳng cấp cao hơn đám người ngu xuẩn kia không.
Hơn nữa… cô nàng vẫn luôn cảm thấy hứng thú đối với tên Thời Không chấp pháp giả[1] lần trước.
[1] người chấp pháp của Thời Không.
Thời Không chấp pháp giả ấy mà, duy trì trật tự ở các chiều không gian khác nhau, thật sự là kẻ khiến người ta “nghe danh phải ngưỡng mộ”.
Từ rất lâu trước đây, cô nàng đã muốn chơi chết những kẻ được gọi là Thời Không chấp pháp giả này rồi.