CHƯƠNG 511 – Thiếu soái si tình (103)
“Anh là tên biến thái giam cầm tôi, huỷ hoại thanh xuân của tôi! Giờ tôi muốn ra ngoài chơi, anh cũng không cho!”
Nhìn người phụ nữ đang khóc ngao ngao trước mặt, gân xanh trên thái dương Hoắc Thành giật giật. Có một số người phụ nữ khóc như hoa lê dính mưa, khiến người ta thương xót, một số khi khóc lại khiến người ta… muốn cười.
Đường Hoan đang định tiếp tục gào thì Hoắc Thành đã duỗi tay xoa xoa đầu cô: “Được rồi, đừng giả vờ khóc nữa, tôi đồng ý với em.”
Đường Hoan: “……”
Con mịa nó! Tôi thật lòng thật dạ khóc như vậy, giả chỗ nào?
Quả nhiên là tên biến thái chết tiệt, chẳng khiến người ta thích nổi.
Trong lòng không ngừng ném gạch đáp đá Hoắc Thành nhưng vì đã đạt được mục đích nên Đường Hoan vẫn rất vui vẻ. Sau khi Hoắc Thành rời khỏi, cô bắt đầu lẩm nhẩm theo điệu nhạc, cô nhìn thấy tự do trước mắt rồi!
……
Hoắc Thành là người nói được thì làm được, hai, ba ngày sau, anh thật sự mang Đường Hoan ra khỏi phủ chơi, hơn nữa, người bình thường cũng nhìn ra được anh đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi chơi này.
Anh tìm hiểu về phố ăn vặt nổi tiếng nhất, phồn hoa nhất, sau đó đến tối, mang Đường Hoan tới chơi. Không những thế, anh còn cho giăng đèn kết hoa ở hai bên đường khiến người ta như đang bước vào một nhân gian thịnh thế vậy.
“Có thích không?”
Trong thời loạn, Hoắc Thành bố trí nhiều như vậy thật ra cũng rất vất vả, nhưng, chỉ cần Đường Hoan thích, cho dù là phải làm gì, anh cũng cam tâm.
Chỉ là, vì có mục đích nên Đường Hoan vẫn luôn phân tâm, tuỳ tiện gật gật đầu: “Thích, rất thích!”
Lúc này, cô đang đảo mắt liên hồi tìm kiếm bóng dáng Ninh Viên, xem xem y có tới hay không.
Hoắc Thành chầm chậm xoay chiếc nhẫn ban chỉ đeo trên ngón cái, mi dài buông xuống, che đi những suy nghĩ giấu trong đôi mắt. Không ai biết rốt cuộc thì anh đang nghĩ gì…
Hoắc thành đẩy xe lăn của Đường Hoan đi về phía trước. Không biết từ lúc nào, người trên phố bắt đầu đông dần lên, ban đầu chỉ hơi chen chúc một chút, càng về sau càng chật chội, không cựa quậy nổi. Hơn nữa, dường như người xung quanh đang cố ý chèn ép anh. Ý thức được điều này, Hoắc Thành nắm chặt tay vịn xe lăn, nhưng, trong dòng người, chẳng biết ai đã ghim mạnh một chiếc kim lên mu bàn tay anh…
Anh nhẹ buông.
Nháy mắt, xe lăn tuột khỏi tay anh.
Dường như những người xung quanh đã mưu tính từ trước, bao vây anh, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng lại thì mang theo xe lăn rời đi mất hút.
Hoắc Thành siết chặt nắm đấm, sau đó cười tự giễu. Quả nhiên, giống hệt với những gì anh đã dự đoán. Anh biết có khác thường thì tất có vấn đề. Chẳng qua, con người là vậy, luôn thích ôm tâm lý may mắn, hy mọi việc không như những gì mình đã suy đoán…
Đáng tiếc, cuối cùng thì Hoắc Thành vẫn phải thất vọng!
Ninh Viên, quả nhiên là mày ở sau dở trò!
Nếu lần này, mày tự đưa thân tới cửa thì để lại mạng ở Vận Thành đi, đừng trách tao độc ác, có trách thì tự trách mày thích đâm đầu vào chỗ chết!
Con ngươi đen bóng của Hoắc Thành lóe lên sự tàn nhẫn, anh lên tiếng sai phái cấp dưới được sắp xếp đi theo anh từ trước: “Truyền lời xuống, thực thi lệnh giới nghiêm, ra vào thành cần kiểm tra, nếu có vấn đề, dứt khoát xử lý! Mặt khác, đi điều tra từng nhà một!”
“Vâng, thiếu gia!”