CHƯƠNG 510 – Thiếu soái si tình (102)
“Meooo……”
Thấy xung quanh vắng lặng, Ninh Viên cẩn thận giả tiếng mèo kêu.
Tròng mắt Đường Hoan đảo một vòng, âm thanh này không hề giống tiếng mèo. Cô cảnh giác nhìn kỹ xung quanh một lúc sau đó mới nhìn về phía âm thanh phát ra.
Thấy là Ninh Viên, Đường Hoan lập tức vui ra mặt.
Ngày trước, Ninh Viên ở lâu tại phủ Hoắc Đại soái như vậy cũng chẳng phải chỉ ở không, y đã nghiên cứu rõ ràng khắp các ngóc ngách nơi này, với y, lặng yên lẻn vào mà không bị ai phát hiện nào phải chuyện gì khó khăn.
“Sao giờ anh mới tới!”
Thấy Đường Hoan cười vui híp cả mắt, Ninh Viên bất giác chột dạ. Chẳng lẽ Hoắc Thành không kể cho cô nghe những chuyện trước đây? Vì sao trông cô vẫn giống hệt như lúc chưa hề biết gì?
“Dù sao thì đây cũng là Vận Thành, muốn mang em đi, cần phải chuẩn bị một chút.” – Ninh Viên nhéo má Đường Hoan. Y vốn định nói một câu đầy đau lòng rằng em gầy rồi, nhưng, nhéo má cô xong, y lại phát hiện người phụ nữ không tim không phổi này còn mập lên là đằng khác, y đành lặng lẽ thu tay lại. Y không hề nghĩ nhiều… Quả thật là không nên nghĩ nhiều, chứ càng nghĩ càng tức!
“Hoắc Thành… có…” – Ninh Viên cực kỳ thấp thỏm.
Thật ra y muốn hỏi Hoắc Thành có kể gì với Đường Hoan không nhưng cuối cùng lại chọn nuốt xuống những lời định nói.
Nhìn thì có vẻ như cô chưa biết gì hết, không nói gì với cô vẫn tốt hơn, tránh khiến cô nghi ngờ.
Như thể không thấy Ninh Viên ngập ngừng, Đường Hoan hưng phấn hỏi: “Anh định bao giờ thì cứu em? Em nói cho anh nghe, để đối phương thả lỏng cảnh giác, trong lúc chờ anh đến cứu, em đã phải ăn tới mức tăng cân nè, em sợ lúc anh tới cứu em, em không còn sức chạy, sẽ gây vướng chân anh á!
Ninh Viên: “……”
Em không cần tìm cớ cho việc mình ăn tới mức mập lên đâu!
Rõ mười mươi em là một con sói mắt trắng không có lương tâm rồi!!!
Ninh Viên cúi xuống, thì thầm bên tai Đường Hoan về kế hoạch của mình. Sau đó, y vội vàng nói thêm: “Anh không thể ở lại đây lâu. Trước khi cứu em, em nhớ hành động theo kế hoạch, sau đó chúng ta cùng nhau rời khỏi Vận Thành.”
A, Hoắc Thành… kể cả mày có thừa dịp tao không chú ý, mang cô ấy đi thì đã sao? Hoan Hoan không hề nhớ ra bất cứ chuyện gì hết!
Ninh Viên không tin trong khoảng thời gian này Hoắc Thành không bỏ công bỏ sức khôi phục ký ức cho Đường Hoan, chẳng qua, tất cả những việc anh làm đều thành công cốc mà thôi.
Đến cuối cùng, Đường Hoan vẫn là của Ninh Viên y!
***
“Người anh em…” – Đường Hoan cười híp cả mắt, cười đến mức khiến Hoắc Thành hoa mắt tới nơi.
Nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm này của cô, anh biết, cô có chuyện muốn nhờ hoắc muốn nói.
Cô là một bé hồ ly “không dậy sớm nếu không được lợi”. Một khi có mục đích nào đó, cô sẽ thể hiện ra mặt rõ đến mức chẳng thể rõ hơn.
Nếu không có mục đích, làm gì có chuyện cô bày ra dáng vẻ nịnh nọt này, bình thường, cô có thể khiến người ta tức chết chỉ trong một nốt nhạc ấy chứ!
“Chuyện gì, em cứ nói thẳng.” – Bất đắc dĩ, Hoắc Thành yêu chiều đáp.
“Tôi muốn ra phủ chơi.” – Đường Hoan cười hì hì.
Hoắc Thành trực tiếp cự tuyệt: “Không được.”
Đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn Hoắc Thành đột nhiên ứa ra những giọt nước mắt: “Anh còn nói thích tôi, sẽ đối tốt với tôi hơn bất cứ người nào, ấy vậy mà tôi muốn ra phủ chơi, anh cũng không cho.”