CHƯƠNG 509 – Thiếu soái si tình (101)
Hoắc Thành bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Anh bức thiết muốn làm Đường Hoan khôi phục ký ức nhưng cô mãi vẫn chỉ bày ra dáng vẻ vui đùa hi hi ha ha, căn bản chẳng để ý chút nào. Ban đầu, cô còn tuyệt thực, giờ thì cô đã hoàn toàn biến thành một người ngoài cuộc, cười hì hì nhìn anh diễn xiếc, nhìn anh thử mọi cách trong tuyệt vọng.
Khi đằng ấy cực kỳ muốn làm một chuyện nhưng lại bị người quan trọng nhất với mình cười chê… Đây chính là đòn chí mạng!
“Người anh em, thiện hạ nơi nào không cỏ lạ, anh nói xem có đúng không?” – Đường Hoan tận tình khuyên bảo – “Đừng yêu đơn phương mãi một bông hoa nữa! Tuy rằng tôi thật sự quá ưu tú nhưng tôi là hoa đã có chủ, anh đâu cần lừa mình dối người, tự làm khổ bản thân như vậy? Chỉ cần anh mở lòng thì anh sẽ phát hiện cuộc đời này vẫn còn rất nhiều những điều tốt đẹp.”
Kể cả cuộc đời của tên biến thái nhà anh không tốt đẹp thì… mẹ nó, anh mở lòng mở dạ rồi buông tha cho tôi đi, cuộc sống của tôi tất sẽ trở nên tốt đẹp!
Hiện giờ, Đường Hoan không định tuyệt thực nữa, cô đang chờ Ninh Viên tới cứu mình. Cô không muốn khi Ninh Viên tới cứu cô thì cô đã trở thành một người chết, chết vì đói.
Hai người……
Một người coi đối phương là cọng rơm cứu mạng, người còn lại coi những việc đối phương làm là trò vui để tiêu khiển… vừa bất công, vừa khiến người ta chua xót.
Thấy Đường Hoan cười tủm tỉm khuyên mình buông tay, tim Hoắc Thành chảy máu đầm đìa, anh đau đến mức sắp thở không nổi, nhưng, anh vẫn phải gắng gượng.
Cô không hề biết, cô có ý nghĩa thế nào với anh.
Anh đau khổ, tự dày vò mình bốn năm, giờ bảo anh buông tay, sao anh buông được?
Cô hành động như một người ngoài cuộc khiến anh chỉ muốn quỳ xuống cầu cô đừng như vậy nữa.
***
Khi biết Đường Hoan mất tích, cả người Ninh Viên bất giác run lên. Thật ra trong lòng y vẫn luôn có khúc mắc, y biết Đường Hoan bị mình “trộm” đi, nhưng, do đã trôi qua bốn năm mà không bị phát hiện, y mới sinh ra ảo giác cô thật sự là của mình.
Hiện tại, mộng đẹp của y đã bị phá vỡ.
Không cần nghĩ nhiều, biết Đường Hoan mất tích, Ninh Viên kết luận ngay là do Hoắc Thành làm.
Trừ Hoắc Thành, nào còn ai đột nhập phủ Ninh Đại soái chỉ để bắt cóc cô.
Ninh Viên vốn định lập tức đi tìm Hoắc Thành để cướp Đường Hoan về nhưng cuối cùng vẫn gắng kiềm chế lại. So với bốn năm trước, bây giờ, Hoắc Thành hành động âm hiểm, xảo trá hơn nhiều. Bốn năm trước, anh bị y tính kế chẳng qua là vì anh có điểm yếu – Tịch Cẩm Nguyệt, nhưng sông có khúc, người có lúc[1], hiện tại, Tịch Cẩm Nguyệt đã không còn là điểm yếu của Hoắc Thành nữa, mà Ninh Viên lại trở thành người có điểm yếu, điểm yếu của y là Đường Hoan.
Ninh Viên không thể tuỳ tiện đi cướp Đường Hoan về, nói thẳng ra là y căn bản không thể cướp cô về nổi nếu không chuẩn bị gì. Cho nên, chờ bố trí xong việc ngoài tiền tuyến, Ninh Viên mới chuẩn bị qua một chút rồi trực tiếp đi tới Vận Thành….
Khi Ninh Viên trèo tường, bám vào tường vây, thấy người phụ nữ không tim không phổi kia đang ăn uống cực kỳ vui sướng thì thật sự không nhịn được nữa, gân xanh trên trán bắt đầu giật giật.
Quả nhiên, cô là người không có lương tâm gì hết!
[1]chỗ này tác giả dùng 风水轮流转(phong thuỷ luân lưu chuyển): ý nói đời người khi thế này, khi thế kia, không ai may mắn mãi cũng không ai xui xẻo hoài, bây giờ anh may, tôi xui xẻo thì sau này sẽ có lúc hoàn cảnh đảo lại, anh xui xẻo còn tôi lại may mắn. Câu này khá gần nghĩa với câu “sông có lúc, người có lúc” của Việt Nam mình, nhưng thêm một ý là vận số của hai đối tượng được nhắc tới bị đổi ngược lại cho nhau. Diệp mỗ định không thay thế, nhưng sợ mọi người đang đọc theo mạch truyện mà không hiểu ý câu nên quyết định thay rồi chú thích kỹ.