CHƯƠNG 508 – Thiếu soái si tình (100)
Tịch Cẩm Nguyệt cực kỳ sợ hãi. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo quen thuộc kia, ả càng thêm sợ hơn.
Ả và Hoắc Phong vẫn luôn bị “quyển dưỡng”[1] trong viện của chính mình, không được Hoắc Thành cho phép thì không được ra ngoài viện nửa bước. Sự thật thì ả cũng không dám đi đâu cả, ả lo chẳng may đụng phải Hoắc Thành, khiến anh tức giận, bị anh giết chết! Chính vì vậy, ả không hề biết chuyện Đường Hoan đã về phủ.
“Cẩm… Cẩm Hoan……” – Tịch Cẩm Nguyệt lắp bắp gọi.
Đường Hoan nhíu mày.
Ký ức được chuyên gia thôi miên cấy vào đầu cô chỉ xoay xung quanh Ninh Viên, cô và Ninh Viên yêu nhau thế nào, còn những ký ức khác lại mơ hồ, mờ mịt, cô chỉ biết mình là… một cô gái mồ côi?
Không ngờ khi tới Hoắc phủ lại gặp người biết cô.
Hoắc Thành, Ninh Viên… ai nói thật?
Không có kiên nhẫn nhìn Tịch Cẩm Nguyệt “chào hỏi” Đường Hoan, Hoắc Thành lạnh lùng nói với ả: “Chị nhảy vào hồ đi.”
Nếu cuộc đời của anh và cô bắt đầu giao thoa từ lần rơi xuống hồ năm đó thì anh sẽ tái hiện lại cảnh năm đó đầu tiên.
Nghe Hoắc Thành nói xong, Tịch Cẩm Nguyệt sửng sốt, ả không dám tin tưởng: “A Thành….”
Hoắc Thành phiền chán nói: “Đừng gọi tôi là A Thành!”
Sau khi quang hoàn “ân cứu mạng” bị rửa sạch, trên người Tịch Cẩm Nguyệt không còn bất cứ thứ gì khiến Hoắc Thành coi trọng. Không thể không nói, con người luôn là giống loài bạc tình, đặc biệt khi phát hiện mình bị coi như khỉ diễn xiếc nhiều năm thì nào còn chút tình cảm gì nữa.
“Nhảy vào hồ đi, tôi không muốn nói tới lần thứ ba.”
Không thể thương lượng được với Hoắc Thành, Tịch Cẩm Nguyệt còn có thể làm gì? Ả chỉ có thể đỏ hốc mắt, đi sát tới ven hồ, cẩn thận vươn chân ra, sau đó… nhanh chóng thu chân lại.
Cho dù nước chỉ ngấm ướt mũi giày thêu nhưng cũng đủ để khiến Tịch Cẩm Nguyệt cảm nhận được cái buốt lạnh rồi.
“Chị sợ!” – Tịch Cẩm Nguyệt không kiềm chế được nữa, oà khóc.
Nước hồ lạnh quá!
Kể cả chỉ đứng bên mép hồ cũng đã khiến ả sợ tới không dám bước tiếp rồi.
Ả không phải Cẩm Hoan, không có Tứ Di thái chống lưng, ả không dũng cảm nổi!
Thấy Tịch Cẩm Nguyệt chần chừ mãi, Hoắc Thành hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Đưa đại thiếu phu nhân xuống hồ.” – Anh vung tay, lập tức, tên sai vặt từ phía sau xông lên.
Trời địu! Đơn giản, thô bạo vậy luôn?
Cầm thú!
Ấy vậy mà lại đối xử với phụ nữ như thế!
Trong đầu Đường Hoan xuất hiện vô số bình luận, sau đó, cô yên lặng lấy ra một nắm đậu phộng từ cái túi treo bên trái xe lăn, bắt đầu vừa lột vỏ, vừa mắt xem kịch, không hề chớp mắt.
Gì, ấy hỏi vì sao cô lại không ngăn cản á? Hỏi thừa! Hiện tại, cô còn đang ở trong tay tên biến thái này, chưa rõ an nguy thế nào, sao có thể chen vào chuyện của người khác chứ!
Hơn nữa, cô thích “ăn dưa”[2] đấy, có vấn đề gì không? Cô không thể thích nổi cái cây cải thìa canh suông nước lã này, ý kiến gì?
Tên sai vặt chỉ đẩy Tịch Cẩm Nguyệt xuống chỗ nước nông ngay gần bờ hồ thôi mà Tịch Cẩm Nguyệt đã khóc như hoa lê dính mưa rồi, nhìn cực kỳ thê thảm.
Hoắc Thành lẳng lặng quan sát. Vì sao lúc trước anh lại không hoài nghi, tin rằng ả là người cứu mình? Rõ ràng ả yếu ớt hệt một bông hoa Thố Ti không chịu nổi mưa gió…
Hoắc Thành nhìn về phía Đường Hoan, mang theo mong đợi.
Cô có thể nhớ ra chuyện gì không?
Đáng tiếc, Hoắc Thành vẫn phải thất vọng, Đường Hoan đang hứng thú bừng bừng lột đậu phộng ăn, chẳng hề có chút dấu hiệu gì là nhớ lại cả.
[1]quyển dưỡng: chăn nuôi, nuôi dưỡng, cho ăn uống đầy đủ (thường để chỉ việc chăn nuôi súc vật)
[2]ăn dưa: ý chỉ việc hóng hớt, coi chuyện hay, giống hóng drama của dân mình.