CHƯƠNG 507 – Thiếu soái si tình (99)
“Anh đưa tôi ra bờ hồ làm gì?” – Cực kỳ cảnh giác, Đường Hoan hỏi.
Đừng bảo là do yêu mà không được nên thẹn quá hóa giận, tính đẩy cô xuống hồ đấy nhé?
Quả nhiên là tên biến thái!
Cô bắt đầu cảm thấy bực bội với vẻ ngoài mỹ miều của mình, vì nó mà cô trêu chọc phải tên biến thái này.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bờ hồ.”
Chẳng qua, trước đó, Hoắc Thành không biết mà thôi, chờ tới khi anh biết thì mọi thứ đã chậm rồi.
Là anh bị lá cây che mắt, là anh có mắt không tròng! Nếu không, anh đã chẳng tin tưởng Tịch Cẩm Nguyệt nhiều năm như vậy.
Rõ ràng ả cực kỳ nhu nhược, không hề giống một người có thể nhảy vào hồ băng giữa trời đông rét buốt để cứu người khác, nhưng, anh vẫn luôn tin tưởng điều đó để rồi sai nhiều năm như vậy.
“Năm đó, chúng ta vẫn còn là con nít. Tôi và một người nữa chẳng may rơi xuống hồ….” – Hoắc Thành chậm rãi nói, dường như anh đang nhớ lại quá khứ – “Là em nhảy vào hồ băng cứu tôi và người đó lên.”
Đường Hoan kinh hãi. Nói như thật ấy! Cô nhảy vào hồ giữa trời đông? Tình cảm chân thành tha thiết đến mức nào mới có thể khiến cô hành động một cách ngu ngốc, không màng bản thân như vậy?
Cho dù là muốn cứu thì cô cũng phải cứu người bình thường chứ không phải tên biến thái này nha!
“Ha ha ha ha……” – Đường Hoan cười khan – “Chuyện quá khứ cứ để nó trôi vào lãng quên đi, con người tôi ấy mà, trước nay đã giúp ai thì không cần báo đáp!”
Đại ca, anh quên lẹ đi! Tôi sẽ coi như chưa từng cứu cái móng heo lớn[1] nhà anh! Đừng gây tai hoạ cho tôi nữa! Dáng vẻ quỷ súc của anh thật sự khiến tôi phải hốt hoảng đó!
[1]móng heo lớn(大猪蹄子): ngôn ngữ mạng chỉ những gã đàn ông tồi, thay lòng đổi dạ, không giữ lời hứa.
Hoắc Thành dịu dàng nhìn Đường Hoan, ánh mắt của anh chất chứa vài phần yêu chiều lại thêm một chút oán trách: “Em vẫn luôn làm việc tốt mà không cần người khác báo ân, em đổi chân mình để cứu mạng người khác, sao lại dễ dàng quên như vậy chứ.”
Cô quên nhưng anh không dám quên… Từ nhỏ tới lớn, kể cả người mẹ mệnh yểu chỉ biết vâng dạ của anh cũng chưa từng liều mạng vì anh một lần, sao anh có thể quên việc cô đã làm đây?
Lúc này, Đường Hoan thật sự chỉ muốn khóc oà lên…
“A Thành…” – sau lưng truyền tới tiếng gọi đầy nhút nhát, sợ sệt.
Hiện tại, Tịch Cẩm Nguyệt có hơi sợ Hoắc Thành. Ả vốn là khuê tú của Tịch gia – một gia đình giàu có, ả chưa từng gặp người âm trầm, lạnh lùng, khốc liệt, không màng tình cảm như Hoắc Thành.
Bốn năm trước, sau khi được cứu về, Phong ca đã trở thành một phế nhân, gã bị tra tấn trong quá trình bắt cóc. Nhờ vào thủ đoạn của bản thân, Hoắc Thành nhanh chóng trở thành người cầm quyền thật sự của Hoắc gia, cho dù là Hoắc Đại soái cũng không thể không nể mặt anh vài phần. Có thể nói, những anh em khác của anh đã hoàn toàn sống dưới cái bóng của anh.
Mấy năm nay, Hoắc Thành không hề làm gì Tịch Cẩm Nguyệt nhưng lại khiến ả và Hoắc Phong sống trong hoàn cảnh tương đương bị giam cầm, anh như thể đang “nuôi dưỡng” ả và Hoắc Phong vậy. Sinh hoạt phụ thuộc kiểu này khiến ả từ một cô tiểu thư ưu nhã thong dong biến thành một người hoàn trái ngược, cẩn thận hơn, cũng sợ hãi hơn.
Đường Hoan nhìn theo hướng tiếng nói phát ra…
Hừ, nước lã canh suông, thua xa với loại hình tiểu tiên nữ yêu diễm của ông đây.
Không thèm để vào mắt!
Hoan Tự Luyến hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn xem nhẹ Tịch Cẩm Nguyệt.
Ngược lại với Đường Hoan, khi nhìn thấy cô, Tịch Cẩm Nguyệt sợ hãi hét lên, trong mắt lộ rõ vẻ “không thể tin được”.
“A ——”
Đường Hoan không vui: “……”
Mẹ nó, có phải thấy quỷ đâu mà hét?
Đường Hoan sao ngờ được, trong mắt Tịch Cẩm Nguyệt, cô chẳng khác gì ma quỷ.