CHƯƠNG 506 – Thiếu soái si tình (98)
“Tôi muốn gặp Ninh Viên!”
Đường Hoan đã đói đến mức hơi thở thoi thóp nhưng vẫn cực kỳ quật cường, khiến người ta chỉ muốn đánh cô vài nhát!
Cô lập đi lập lại, nói mình chỉ cần Ninh Viên khiến Hoắc Thành ghen tới nỗi muốn giết người, cũng khiến anh đau lòng cùng cực.
“Nếu em tiếp tục tuyệt thực, tôi sẽ phái người đi giết Ninh Viên!”
Hoắc Thành tự tin nói như vậy vì người khơi mào chiến sự giữa Lệ Thành và Vận Thành là anh, Hoắc gia đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng, bên Ninh Đại soái thì chưa chắc, hơn nữa, việc Đường Hoan mất tích vẫn luôn ảnh hưởng tới tâm lý Ninh Viên, chỉ cần anh sử dụng chút mưu kế thì chắc chắn Ninh Viên sẽ chết không chỗ chôn.
Cháo kê vừa nãy Hoắc Thành ép đổ vào miệng mình ngon thật ấy, Đường hoan trộm chép chép miệng, cô cảm thấy cô có thể ăn thêm một bát nữa!
Không, không được! Cô là một người có sĩ diện, không thể thiếu khí cốt như vậy được!
Ăn được một chén cháo kê, Đường Hoan khôi phục chút “nguyên khí”: “Vậy anh giết chết anh ấy đi! Vừa hay tôi và anh ấy có thể chết cùng nhau!”
Đối với một kẻ tham ăn như cô, tuyệt thực còn khó chịu hơn cả chết ấy chứ!
Hoắc Thành nghẹn lời mất một lúc: “……”
Anh còn tưởng rằng cô sẽ bị uy hiếp, không cam tâm, không tình nguyện mà thỏa hiệp, kết quả, cô bất ngờ phun ra một câu khiến anh suýt nữa thì “chết máy”.
Hệ thống: [……]
Gặp phải ký chủ rác rưởi nhà nó, Ninh Viên đúng là xui tám đời!
Người phụ nữ khác: …. đừng giết anh ấy, tôi nghe anh hết!
Ký chủ rác rưởi nhà nó: … anh giết anh ấy đi!
Không biết kiếp trước Ninh Viên gây nghiệp gì nữa!
Qua lần tuyệt thực này của Đường Hoan, lòng Hoắc Thành càng thêm loạn.
Không thể tiếp tục chờ được nữa, nhất định anh phải giúp cô khôi phục ký ức càng sớm càng tốt! Nếu không, anh không biết, tiếp theo cô sẽ làm ra những chuyện gì!
Còn gì đau khổ hơn việc tìm được lại sau khi lỡ đánh mất nhưng lại sắp mất đi một lần nữa? Hoắc Thành không biết mình có chịu nổi sự đả kích ấy không.
“Chỉ cần có người có thể giúp Thiếu phu nhân khôi phục ký ức thì ta sẽ cho hắn hưởng vinh hoa phú quý cả đời!”
Cho dù anh có phải hao sạch gia tài để giúp cô khôi phục ký ức, anh cũng chẳng cảm thấy tiếc!
Có trọng thưởng tất có dũng phu.
Một vị đại phu họ Dương sau khi được giới thiệu thì tới phủ Hoắc Đại soái.
Cẩn thận quan sát tình trạng của Đường Hoan xong, Dương đại phu khó xử, nói: “Triệu chứng của lệnh phu nhân không giống mất trí nhớ do bị kích thích…”
Hoắc Thành: “Vậy là do đâu?”
Những đại phu trước đều cho rằng cô bị mất trí là do phần đầu bị va chạm mạnh, máu bầm trong não chưa tan nên mới không nhớ gì hết.
“Có hơi giống thuật thôi miên của Phương Tây. Ở bên đó, chuyên gia thôi miên trình độ cao có thể dùng thuốc và phương pháp thôi miên để thay đổi ký ức của một người.”
“Có cách nào khôi phục ký ức cho cô ấy không?”
Dương đại phu lắc lắc đầu: “Rất khó, cực kỳ khó!”
“Rất khó để khiến một người bị thôi miên kết hợp dùng thuốc có thể khôi phục…” – Cẩn thận suy nghĩ một lúc, Dương đại phu nói tiếp – “Nhưng cũng không phải là chưa từng có trường hợp khôi phục. Có thể từ từ chữa trị bằng cách tái hiện lại những chuyện đã xảy ra, chậm rãi khơi gợi ký ức thật ẩn sâu trong tiềm thức của cô ấy. Chao ôi, thượng đế, đây chắc chắn là một quá trình trị liệu tốn rất nhiều thời gian.”
“Tái hiện lại những chuyện đã từng xảy ra?” – Hoắc Thành thấp giọng hỏi lại.
“Không sai, tốt nhất là những chuyện có ấn tượng sâu một chút thì càng dễ kích thích thần kinh con người.”
Hoắc Thành phất phất tay, ý bảo Dương đại phu đi xuống trước, sau đó, anh nhốt mình trong thư phòng cả ngày, hồi tưởng lại toàn bộ những việc xảy ra xoay quanh mình và Đường Hoan…