CHƯƠNG 505 – Thiếu soái si tình (97)
“Vậy thì càng vô lý! Tôi xinh đẹp thế này, cưới nhau hai năm, anh lại nói chúng ta chưa từng viên phòng, sao có chuyện ấy được!”
Đường Hoan nhìn Hoắc Thành như nhìn cầm thú. Tiểu tiên nữ ông đây xinh đẹp yêu diễm thế này, đã vậy còn là người vợ được anh cưới hỏi đàng hoàng, giờ anh còn tỏ ra thâm tình như thế, mà lại chưa viên phòng? Rốt cuộc là anh “không được” hay tôi “không được”?
Hiển nhiên, lúc này, trong đôi mắt sáng của Đường Hoan chỉ chứa đầy hoài nghi mà thôi.
Hoắc Thành: “……”
Vấn đề nối tiếp vấn đề, Hoắc Thành phải trả lời thế nào, trả lời kiểu gì?
Đường Hoan quá khó chơi, đặc biệt là khi đối mặt với người cô có ác ý, cô nói toàn những câu chứa đầy bẫy rập, thỉnh thoảng sẽ khiến người bị bẫy tức dậm chân nhưng lại không thể làm gì.
Hoắc Thành không kìm nén được, luôn nỗ lực tới gần cô, nhưng, cô lại như một con nhím nhỏ, mỗi lần anh tới gần, sẽ bị gai nhọn của cô đâm cho cả người chảy máu.
Khách sáo với Hoắc Thành được một thời gian, Đường Hoan bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô thà rằng đối phương đâm cô một đao chết luôn cho rồi, hoặc là dùng cô đổi tiền với Ninh Viên cũng được, chứ giờ Hoắc Thành cứ xoay xung quanh cô như con ruồi ấy.
Anh luôn kể cho nghe những chuyện xảy ra trong quá khứ, cô tốt với anh thế nào, hai người đã trải qua những gì, chung sống vui vẻ ra sao…
Mẹ nhà anh! Cô hoàn toàn không nhớ gì hết, cô chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một tên tâm thần thích biên soạn ra một đống chuyện “đã từng” thôi!
Cho nên, cuối cùng, Đường Hoan bắt đầu gây rối…
“Tôi muốn gặp Ninh Viên!”
“Em là của tôi, không phải của Ninh Viên!” – Mỗi lần nghe thấy Đường Hoan nhắc tới cái tên Ninh Viên, Hoắc Thành lại ghen ghét tới mức hận không thể giết chết y.
“Nhưng tôi chỉ cần Ninh Viên! Tôi không biết anh, cũng chưa từng trải qua nhiều chuyện với anh như thế!”
“Em có! Chẳng qua Ninh Viên dùng thủ đoạn bẩn thỉu khiến em quên thôi!”
“Nếu đã quên thì chứng tỏ nó không quan trọng với tôi! Tôi cần Ninh Viên, tôi cần Ninh Viên! Giờ tôi không cần biết những gì tôi với anh từng trải qua hết!”
Nếu đã quên thì chứng tỏ nó không quan trọng?
Hoắc Thành cảm thấy tim mình như bị dao đâm thủng một lỗ, máu tươi bên trong ồ ạt trào ra, anh đau, vô cùng đau, muốn lấp kín miệng vết thương nhưng lại chẳng làm được.
Đường Hoan không hề nói thêm gì khác nữa, chỉ lập đi lập lại một câu: “Tôi cần Ninh Viên.”
Tim Hoắc Thành đau như cắt, anh nghiêng ngả, lảo đảo rời khỏi viện Đường Hoan. Vừa mới bước ra khỏi cổng ngoài, anh đã không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn như mưa.
Đàn ông không dễ rơi nước mắt chẳng qua là vì chưa gặp phải chuyện thương tâm mà thôi, giây phút này, Hoắc Thành đã đau lòng đến mức cùng cực. Những kỷ niệm trước kia giờ lại biến thành con dao nhỏ đâm thẳng vào tim anh, khiến toàn thân anh máu thịt đầm đìa. Anh biết, cô quên đi tất cả chắc chắn là do Ninh Viên động tay động chân, cho nên từ sau khi đưa cô về, anh không ngừng cho gọi các kiểu bác sĩ, muốn tìm ra các khôi phục ký ức cho Đường Hoan…
Cô bài xích anh như vậy là vì cô đã quên đi tất cả, chỉ cần cô nhớ lại, cô nhớ lại là mọi chuyện sẽ tốt thôi!
Hoắc Thành tự an ủi chính mình.
Nhưng, Đường Hoan không cho anh thời gian. Thấy anh không chịu thả mình, cũng không định lừa tiền, cô bắt đầu tuyệt thực…
← CHƯƠNG 504 – CHƯƠNG 506 →