CHƯƠNG 504 – Thiếu soái si tình (96)
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, tối đó, Đường Hoan đã cáo trạng với Ninh Viên để y chơi chết tên biến thái này rồi.
Đường Hoan cố gắng bình tĩnh lại, sau đó thừa dịp Hoắc Thành chưa kịp phản ứng…. hùng hổ hỏi: “Anh là ai, có mục đích gì? Vì tiền hay hay vì việc khác?”
Hành động ra vẻ của cô giống hệt trước đây!
“Cẩm Hoan……” – Hoắc Thành cúi người, tiến lại gần Đường Hoan, mắt anh đong đầy dịu dàng như muốn đem cô nhấn chìm trong đó vậy.
Đến tận lúc mất cô, anh mới phát hiện anh yêu tính cách kiêu ngạo, ngang ngược của cô đến mức nào.
Da gà da vịt Đường Hoan rơi xuống đây đất.
“Thống tử, có biến thái, tôi sợ quá!”
Gặp những tên biến thái tăm tối kiểu này khiến cô sinh ra ảo giác mình sắp bị phẫu thuật, xẻ thịt làm nhân bánh bao xá xíu.
Hệ thống: [……] mệt thật! Mệt không muốn nói chuyện nữa luôn! Người này mới là kim chủ ba ba “real” đó, má nó!
Hệ thống lại không thể nói huỵch toẹt ra sự thật mới tức chứ!
Việc Đường Hoan mất trí là kết quả phát triển tự nhiên của thế giới này, nếu người ngoài cố tình phá hỏng quy củ mà “chọc thủng” mọi việc, nhiệm vụ sẽ quay lại quỹ đạo nhưng toàn bộ thế giới sẽ trở nên rối loạn, dẫn người chấp pháp thời không tới! Cho nên, hệ thống chẳng thể làm gì, chỉ có thể chờ cái “chày gỗ” này tự phát hiện ra sự thật mà thôi!
Khổ nỗi, ký chủ rác rưởi nhà nó đúng là một cái chày gỗ, không hơn không kém!
Hệ thống tức đến mức đau cả bụng!
Hoắc Thành tiến càng lúc càng gần.
Không làm gì thì thôi chứ đã làm là Đường Hoan vung tay đập thẳng vào đầu Hoắc Thành luôn.
“Tôi cảnh cáo anh, người đàn ông của tôi là Ninh Đại thiếu, con trai của Ninh Đại soái ở Lệ Thành, Ninh Viên đó, tốt nhất là anh đừng đâm đầu vào chỗ chết.” – Đường Hoan cố gắng nói với giọng đanh thép nhất có thể.
Hoắc Thành nắm lấy cổ tay cô: “Người đàn ông của em không phải Ninh Viên, là tôi, Hoắc Thành!”
“Tôi là chồng của em, là người chồng danh chính ngôn thuận của em! Không phải tôi bắt em tới đây, tôi chỉ mang em về bên tôi mà thôi. Năm đó, chính tên tiểu nhân đê tiện Ninh Viên kia đã trộm mang em đi!” – Gân xanh trên trán Hoắc Thành nổi lên rõ từng đường, biểu cảm trên khuôn mặt anh cực kỳ nghiêm túc, nhìn có hơi đáng sợ.
Đường Hoan lập tức “héo”, run rẩy, nhỏ nhẹ khuyên: “Ông anh à, tôi thấy anh hình người dạng ch… tuấn tú lịch sự, việc gì phải lo không có phụ nữ, anh đừng vì cô đơn nhiều năm mà tâm thần rối loạn, tự sa ngã…” Tóm được người nào liền nói người đó là vợ mình! Sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết, tôi nói cho anh hay!
Hoắc Thành: “……”
……
Đường Hoan cực kỳ cứng đầu. Khi đã nhận định việc gì thì cho dù người khác có nói thế nào, cô cũng không chịu nghe. Không chỉ không nghe, cô còn có thể thuận miệng phản bác khiến người ta tức ngứa cả răng.
“Tôi mới là chồng em!”
“À, vậy anh biết trên ngực trái của tôi có nốt ruồi không?”
Chờ Hoắc Thành căng da đầu, đáp: “Biết”, Đường Hoan sẽ bày ra bộ mặt đã nhìn thấu mọi chuyện từ trước: “Tôi biết ngay anh là tên lừa đảo mà, ngực trái của tôi làm gì có nốt ruồi nào! Cứ nói mình là chồng tôi mà ngay cả việc này cũng không biết! Tên lừa bịp!”
Hoắc Thành: “……”
“Tôi không biết là vì chúng ta chưa từng viên phòng…”
“Vậy anh nói tôi nghe, chúng ta thành thân bao lâu rồi?”
Chẳng biết câu hỏi này của cô có bẫy rập như câu trước không, Hoắc Thành thấp thỏm trả lời: “Hơn hai năm, tính thêm cả bốn năm em mất tích là sáu năm.”
Đường Hoan lập tức dùng ánh mắt nhìn cầm thú để nhìn anh.