CHƯƠNG 503 – Thiếu soái si tình (95)
“Hừ, người như anh, đáng đánh!” – Đường Hoan ngạo kiều hừ lạnh một tiếng.
Ninh Viên: …… cô vui là được, nghe giọng thì có vẻ cô không còn giận nữa rồi.
Hoắc Thành bất giác bẻ gãy cây trâm trong tay. Đương nhiên anh cũng nghe ra được lúc nãy cô còn hơi bực bội một chút, giờ thì đã hoàn toàn không còn tức giận nữa.
Ninh Viên đẩy xe lăn rời đi.
Ngồi sau tấm rèm cửa sổ trong phòng dành cho khách quý, Hoắc Thành lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Đường Hoan thoả mãn cầm nước ô mai, uống từng ngụm, sau đó quay đầu nhìn Ninh Viên…
Má núm đồng tiền của cô tươi như hoa, thật sự loá mắt!
Ninh Viên, không ngờ người giở trò lại là mày! Trộm đem cô ấy rời khỏi tao bốn năm, cũng đã tới lúc mày phải trả cô ấy lại!
***
Không lâu sau, tiền tuyến lại bắt đầu chiến tranh.
Lần này, hai bên giao chiến là Lệ Thành và Vận Thành trước nay vẫn khá hoà thuận. Hoắc Đại soái và Ninh Đại soái đều đã sớm có dự kiến, Vận Thành và Lệ Thành nằm kề nhau, nếu “anh-em” bất hoà từ đầu thì chắc chắn sẽ bị bên thứ ba thâu tóm, cho nên hai bên chọn tạm thời hoà thuận, tự thân phát triển thế lực trước. Hiện tại, Vận Thành và Lệ Thành đã phát triển đủ mạnh, tạo thành thế chân vạc, trận chiến giữa hai bên nổ ra chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Chính vì vậy nên Ninh Viên mới không nghi ngờ, trước khi theo Ninh Đại soái ra chiến trường, y còn trấn an Đường Hoan: “Em yên tâm, chắc chắn anh sẽ về sớm thôi, em cứ ở nhà, chờ anh về mang quà cho em!”
Chỉ là, y không ngờ rằng, Đường Hoan không chờ được tới khi y về. Y vừa rời đi được một ngày, Đường Hoan đã mất tích.
Một chiếc kiệu tầm thường rời khỏi Lệ Thành. Khi đi ngang qua cổng thành, thủ vệ kiểm tra theo lệ thì thấy trong kiệu có một người đàn ông quần áo không chỉnh tề đang ôm một người phụ nữ, không biết là đang làm gì. Thủ vệ ngại ngùng, vội vàng cho xe đi qua.
***
Hoắc Thành thuận lợi đem Đường Hoan về Vận Thành.
Vì thuốc chưa hết tác dụng nên Đường Hoan chưa tỉnh lại. Bên cạnh, Hoắc Thành tham lam nhìn cô, hận không thể ôm cô khảm vào tận cốt nhục của mình.
Anh cẩn thận vươn tay hoạ theo từng đường nét của cô. Cô vẫn giống hệt cô trong những giấc mộng của anh mấy năm nay, không khác một chút nào!
Rốt cuộc thì từ bao giờ mà cô đã cắm rễ trong lòng anh?
Có thể là từ khi cô kiêu ngạo, hùng hổ đe doạ anh nhưng sau lưng lại hao hết tâm sức giúp đỡ anh, hoặc có thể là từ khi anh thấy dáng vẻ lúc thì ổn trọng, lúc lại thoải mái, không che giấu bản thân mình trước mặt anh của cô.
Anh chỉ tập trung vào việc bò lên trên, lo tranh lo đoạt, lo chứng minh, lo “thỏa mãn” những bất mãn trong lòng mà chưa từng một lần nhìn thẳng vào trái tim mình.
Vậy nên… đi sai bước đầu thì tất cả những bước sau, anh đều đi sai! Tới khi anh muốn bắt đầu lại thì đã không còn cơ hội nữa.
Không! Vốn dĩ là có cơ hội! Nhưng, cơ hội đã bị tên tiểu nhân đê tiện Ninh Viên kia cướp mất!
Anh nhất định sẽ băm thây y ra thành trăm ngàn mảnh để giải hận!
Biểu cảm trên khuôn mặt Hoắc Thành không ngừng thay đổi, khi thì dịu dàng, tĩnh lặng, lúc lại dữ tợn, tàn nhẫn.
Đường Hoan mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ những thay đổi trên khuôn mặt anh…
Chao ôi, dọa chết tiểu tiên nữ rồi!
Có biến thái!
Nhận ra Hoắc Thành chính là tên biến thái hôm đó nhìn mình chằm chằm, Đường Hoan cực kỳ bội phục suy đoán của bản thân!
Gã này đúng là một tên biến thái chính hiệu, hôm đó, Đường Hoan vừa liếc mắt một cái là đã nhận ra điều này, đáng tiếc lúc ấy cô quên không báo Ninh Viên để y chơi chết anh!