CHƯƠNG 502 – Thiếu soái si tình (94)
Nghe thấy giọng nói vang lên ngay bên trên đầu mình, Đường Hoan lập tức ngẩng mặt nhìn, sau đó, cô cực kỳ cảnh giác, ôm bộ trang sức bằng đậu đỏ vào lòng: “Tôi sẽ không nhường cho anh đâu!”
Nhìn cô lúc này chẳng khác nào một con thỏ nhỏ đang bảo vệ đồ ăn của mình.
Người đàn ông này khiến Đường Hoan vừa nhìn đã cảm thấy chán ghét, cho nên không có chuyện cô nhường đồ cho anh!
Thấy Hoắc Thành nhìn mình chằm chằm, Đường Hoan càng chán ghét anh hơn. Người đàn ông này bị thiểu năng hay gì? Rõ ràng anh nói tới mua quà cho vợ mình, ấy vậy mà lại nhìn cô chằm chằm!
Chậc chậc chậc!
Đúng là lòng người gian trá bạc bẽo[1], xã hội càng ngày càng xuống dốc[2], đạo đức con người trở nên suy đồi, bại hoại!
Nhìn nữa là tôi đào mắt anh ra đó! Đường Hoan thầm nghĩ.
Nhưng cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi chứ chẳng định thể hiện điều đó ra ngoài, bệnh nhân tâm thần giết người không tính là phạm pháp, nhìn anh, cô cũng hơi hãi xíu.
[1]人心不古( nhân tâm bất cổ): ý nói lòng người gian trá bạc bẽo, không thật thà chất phác như thời xưa.
[2]世风日下(thế phong nhật hạ) ý nói xã hội càng ngày càng xuống dốc.
Cô không nhận ra anh?
Xem biểu hiện của cô thì dường như cô không hề biết anh là ai.
Đột nhiên, đầu Hoắc Thành trở nên trống rỗng. Khi tận mắt xác nhận, anh chắc chắn cô là Tịch Cẩm Hoan, chỉ là, có vẻ như cô đã hoàn toàn quên anh.
“Tiên sinh? Tiên sinh! Ngài muốn chọn trang sức phải không? Mời đi lối này!”
Dưới sự thúc giục của chưởng quầy, Hoắc Thành đi vào phòng trong, bước chân của anh dường như không còn vững vàng như bình thường nữa, anh cảm thấy cả cơ thể trở nên mịt mờ. Cứ nghĩ tới việc một người phụ nữ đã từng dốc lòng vì anh nhưng giờ lại hoàn toàn quên mất anh là ai, anh lại không kìm lòng được, hốc mắt đỏ lên.
Hoắc Thành uể oải ngồi thẫn thờ trên ghế như thể bị người ta rút cạn sức lực, hồn phách bay lạc đi mất vậy.
……
“Đi mua nước ô mai thôi mà cũng lâu như vậy, anh tự làm luôn hay gì?” – Giọng Đường Hoan hờn dỗi vang lên từ bên ngoài.
Giọng cô vẫn giống hệt ngày xưa, nghe thì có vẻ không khách sáo nhưng thật ra lại rất mềm mại, rất vào tai.
Cho nên……
Cô đang nói chuyện với ai?
Hoắc Thành cảm thấy mình sắp điên lên vì ghen ghét.
“Người đông quá, đi mua nước ô mai cho em mà anh còn bị người ta dẫm rơi mất luôn một cái giày nè, em vô tâm thật ấy, còn ‘đứng nói chuyện không đau eo’ nữa chứ!”
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc! Cho dù thời gian trôi qua lâu như vậy rồi nhưng Hoắc Thành vẫn không quên giọng nói này!
Ninh Viên!!!
Khoé mắt Hoắc Thành như sắp nứt ra tới nơi.
Là y!
Anh đã sớm biết y là kẻ bụng dạ khó lường rồi!
“A, đông tới mức tay người ta tát được lên mặt anh luôn cơ à?” – Chỉ vào dấu tay trên mặt Ninh Viên, Đường Hoan cười nhàn nhạt.
Ninh Viên cắn răng.
Cái mụ điên họ Lý kia ra tay tàn nhẫn thật ấy!
“Bảo sao đi mua nước ô mai thôi mà anh cũng đi lâu như vậy, thì ra là còn gặp tình cũ!”
Qua câu nói của Đường Hoan, Hoắc Thành cảm nhận được cô đang tức giận.
Vì sao cô lại tức giận với Ninh Viên?
“Hoan Hoan, anh thề, anh với cô ta chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi! Hơn nữa, anh đã nói với cô ta là giờ lòng anh chỉ chung thuỷ với một người rồi!”
Hoắc Thành thầm cười khẩy. Ninh Viên là loại người nào, anh còn lạ gì, y là kẻ ăn chơi trác táng, cực kỳ lăng nhăng!
“Ai ngờ cô ta vừa nghe anh nói vậy thì thẹn quá hóa giận, chỉ vì lòng anh trung trinh mà cô ta nhảy dựng lên tát anh một cái! Hoan Hoan, em xem anh bị đánh này!” – Vừa nói, Ninh Viên vừa ngồi xổm xuống bên xe lăn Đường Hoan, đưa mặt về phía cô cứ như một con cún cỡ lớn.
Dấu tay trên mặt y vô cùng rõ nét, nhìn ra được do đối phương đã đánh y trong lúc cực kỳ tức giận.
Có điều, trông cái dáng vẻ đê tiện này của y kìa, bị đánh cũng đáng!
← CHƯƠNG 501 – CHƯƠNG 503 →