CHƯƠNG 501 – Thiếu soái si tình (93)
Sau khi đeo chiếc vòng đậu đỏ vào tay, Đường Hoan nâng cổ tay lên, lắc lắc trước mặt.
Đúng là đẹp thật! Hơn nữa, cô càng nhìn càng thấy quen mắt. Không biết có phải trước kia Ninh Viên đã mua cho cô một chiếc tương tự nhưng cô lại chẳng may làm mất không nữa. Lát y quay lại, cô phải hỏi mới được.
Ninh Viên đi mua nước cũng đã được một lúc lâu, lâu đến mức Đường Hoan bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Ninh Đại thiếu đúng là tám đời tổ mốc, đi mua nước ô mai thôi mà cũng đụng phải tình cũ!
Vị tiểu thư nhà họ Lý nào đó luôn miệng nói không phải Ninh Viên thì không gả, nhìn thấy y, cô ta vội vàng chặn lại.
“Ninh Viên, rõ ràng lúc trước đôi ta nam nữ hoan ái rất hợp nhau, vì sao sau khi về nước, anh lại không tìm tôi?”
Ninh Viên: “……”
Mẹ nó, nếu biết về nước sẽ gặp định mệnh của đời mình, năm đó ở nước ngoài, y sẽ không sống phóng đãng như vậy! Giờ đứng trước mặt Đường Hoan, y không ngóc đầu lên nổi luôn!
***
Trong cửa hàng trang sức.
“Ông đẩy xe lăn ra cửa giúp tôi với, tôi chờ anh ấy ở ngoài.”
Nghe Đường Hoan nói vậy, chưởng quầy lập tức đẩy xe lăn ra cửa cho cô.
“Nhập vai” hươu cao cổ, Đường Hoan duỗi dài cổ nhìn về phía trước cứ như làm thế có thể nhìn xa hơn vậy, đáng tiếc, người ta đứng thì còn may ra nhìn xa hơn được, cô ngồi xe lăn, có duỗi dài cổ tới đâu cũng chỉ trông thấy dòng người chen chúc mà thôi.
Không vui, Đường Hoan nhíu mày: “Thôi, chẳng nhìn thấy gì cả, ông đẩy tôi vào trong đi.”
Cách đó không xa, nhìn thấy sườn mặt của người phụ nữ ngồi xe lăn, Hoắc Thành sững người.
Anh tưởng mình nhìn nhầm, tưởng mình bị ảo giác, bởi vì những năm qua, anh đã nhận sai rất nhiều lần rồi, vậy nên, anh cố gắng nhìn kỹ hơn, thật sự giống… giống với khuôn mặt đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Tịch Cẩm Hoan, là em ư?
Thấy xe lăn sắp bị đẩy vào trong cửa hàng, tim Hoắc Thành đập nhanh hơn! Người càng lúc càng đông, Hoắc Thành không lo nghĩ được nhiều, liều mạng chạy về phía Đường Hoan, cách một con phố thôi mà anh cảm thấy như xa cả một đời vậy.
Hoắc Thành hệt một kẻ điên, vội vàng chen qua dòng người, đi về phía đối diện, ai mắng mình cũng mặc kệ. Chạy sau anh, tên sai vặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì…
“Thiếu gia, ngài làm gì vậy?”
“Thiếu gia, chờ tôi với!”
Sau khi chạy vọt tới cửa hàng, Hoắc Thành nhìn thấy Đường Hoan ngồi trên xe lăn, quay lưng về phía mình, nhàm chán chọn trang sức trên khay.
“Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?” – Chưởng quầy cung kính hỏi.
Hoắc Thành bình tĩnh lại, đáp: “Tôi cần vài món trang sức tặng cho vợ mình!”
Không thể dọa cô sợ! Trước tiên phải im lặng, cẩn thận xác nhận xem có phải cô không đã!
“Tôi chuẩn bị phòng khách quý cho ngài để ngài lựa chọn cẩn thận được không?”
“Được.”
Đi theo chỉ dẫn của chưởng quầy, khi ngang qua Đường Hoan, nhìn thấy cô đang thưởng thức bộ trang sức bằng đậu đỏ, đồng tử Hoắc Thành co rụt lại. Anh dừng bước, nhìn xuống nói: “Bộ trang sức bằng đậu đỏ này thật đẹp mắt!” Anh cũng đã từng tặng cô một chiếc vòng tay bằng đậu đỏ… tuỳ tiện mua ở bên đường.