CHƯƠNG 500 – Thiếu soái si tình (92)
“Em ăn ít một chút, tối rồi mà còn ăn nhiều là sẽ bị khó tiêu đó!”
“Ăn chậm chút, có ai tranh với em đâu mà!”
Ninh Viên cảm thấy mình sắp biến thành bà vú già vì chăm lo cho cô rồi. Nhưng, sau khi Đường Hoan mua mua mua xong, lý do cô đưa ra lại khiến y không thể phản bác…
“Tiêu hết tiền của anh, cho anh không còn tiền đi ra ngoài tìm gái nữa!” – Đường Hoan ngẩng đầu ưỡn ngực, nói cực kỳ hợp tình hợp lý.
Ninh Viên dở khóc dở cười. Vì để có được cô, y đã phải mạo hiểm thế nào, trả giá thế nào chứ! Giờ y làm gì còn ai bên ngoài!
Đi dạo, vui cười ha ha gần hết buổi tối, Đường Hoan ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Viên với ánh mắt đầy trông mong: “Ninh Viên, em khát quá!”
Ninh Viên: “… Không khát mới lạ ấy! Em nghĩ lại xem nãy giờ em toàn ăn những thứ gì?”
Cô toàn ăn những thứ dầu mỡ, cay xè lưỡi! Một đường đi là một đường ăn, không hề dừng lại, miệng cô giờ không “bốc khói” mới là lạ!
Đường Hoan tiếp tục trông mong nhìn y: “Ninh Viên, em muốn uống nước.”
Ninh Viên định giả vờ không để ý tới cô, cho cô một bài học, nhưng, khi nhìn thấy vẻ mặt trông chờ của cô, y lập tức mềm lòng, tự động “sa ngã”: “Được được được, đi mua nước cho em! Mua nước ô mai nha?
Người ngồi trên xe lăn liên tục gật đầu, cô nói ra những câu khiến người ta vui vẻ: “Ninh Viên, anh tốt thật ấy! Sao em lại cứ muốn gả cho anh thế này!”
Ngày trước, khi còn lăn lộn trong “bụi hoa”, có lời ngon tiếng ngọt nào mà Ninh Đại thiếu chưa từng được nghe đâu, nhưng, sau khi nghe được những lời này Đường Hoan, y lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, tai cũng vì thế mà đỏ lên.
Trung Thu, người ra đường chơi hội thật sự rất đông, nhất là đường đi phía trước hai người, đẩy xe lăn đi mua nước ô mai thì không thể chen qua được. Ninh Viên nhìn xung quanh, bên trái là một cửa hàng trang sức do Ninh gia mở, y liền đẩy xe lăn của Đường Hoan vào trong cửa hàng trang sức đó rồi dặn dò chưởng quầy chăm sóc cô.
“Giờ anh đi mua nước ô mai cho em, em tự dạo trong cửa hàng chút nha, thích cái gì thì cứ tùy ý lấy cái đó.” – Ninh Viên vươn tay xoa xoa đầu Đường Hoan, có lẽ y thật sự trúng độc của cô rồi, dù chỉ phải rời xa cô một lúc thôi, y đã cảm thấy lưu luyến, không muốn đi.
Rõ ràng cô có tính tình không tốt, không biết thêu thùa, không biết nữ công gia chánh, thơ từ ca phú thì càng khỏi bàn, nhưng khi ở bên cô, y lại có một cảm giác rất khó diễn tả thành lời, nói chung là cực kỳ vui vẻ!
Người mà Đại thiếu gia nhà mình săn sóc như vậy, chưởng quầy không dám sơ ý. Khi Ninh Viên vừa rời y, ông vội vàng mang hết trang sức châu báu đáng giá, đẹp đẽ của cửa tiệm ra cho Đường Hoan xem.
“Tiểu thư, ngài nhìn xem có vừa ý món trang sức nào không.”
Cái khay trên góc bên trái có để một bộ trang sức làm bằng đậu đỏ. Đậu đỏ không phải là thứ quý hiếm gì nhưng lại có ý nghĩa rất hay. Hơn nữa, bộ trang sức làm bằng đậu đỏ này cực kỳ tinh tế, đủ để nghiền áp toàn bộ những món đồ bằng ngọc phỉ thuý đắt tiền khác.
Xúc xắc óng ánh hoà đậu đỏ, tương tư tận xương người có hay. Trong đầu Đường Hoan đột nhiên xuất hiện câu thơ này. Không biết vì sao, cô cứ cảm thấy bộ trang sức làm bằng đậu đỏ này có hơi quen mắt.
“Tiểu thư quả thật là một người hiểu biết, nhìn thì loại trang sức bằng đậu đỏ không đáng giá nhưng hàng năm, nó lại là loại trang sức bán chạy nhất.”
Trong bộ trang sức bằng đậu đỏ có một chiếc vòng tay, Đường Hoan cầm lên đeo thử……