CHƯƠNG 513 – Thiếu soái si tình (105)
“Đời này, sau khi chết, mày sẽ tan biến khỏi thế gian[1], còn nghĩ tới kiếp sau? A, mơ tưởng hão huyền[2].” – Từ góc tối, Hoắc Thành chậm rãi bước ra, chặn đường Ninh Viên và Đường Hoan. Rất rõ ràng, Hoắc Thành đã đợi ở đây từ sớm.
Ninh Viên dừng bước, đứng đối mặt với Hoắc Thành.
“Bốn năm trước, mày mang vợ của tao đi, bốn năm sau, mày nghĩ mày có thể làm thế lần nữa ư?” – Hoắc Thành nhìn Ninh Viên như nhìn một người đã chết.
Ninh Viên nhún vai, y chẳng sợ hãi gì cả. Đời này, y đã làm rất nhiều những chuyện xấu xa, nhưng y chưa từng hối hận khi cướp mất vợ người ta.
“Năm đó, mày không biết quý trọng cô ấy, giờ lại trách người khác bắt cô ấy đi. Hoắc Thành, nếu tao gặp cô ấy sớm một chút, mày nghĩ mày có cơ hội làm chồng cô ấy không?” – Ninh Viên nói với vẻ cực kỳ khinh miệt.
Đời người vốn đã vô thường[3], bất công, chỉ thay đổi mỗi thứ tự đến trước, đến sau thôi nhưng kết cục đã hoàn toàn khác biệt rồi. Đáng tiếc, trong trình tự trước sau ấy, y thua Hoắc Thành.
“Hoắc Thành, tao biết đêm nay mày sẽ không tha cho tao.” – Ninh Viên cười khiêu khích Hoắc Thành – “Nhưng, tao muốn đánh mày từ rất lâu rồi. Đêm nay, tao với mày so quyền cước một lần, thế nào?”
Hoắc Thành không nói nhiều, cởi chiếc áo khoác theo phong cách phương Tây ra, vặn vặn khớp cổ, chuẩn bị đánh nhau.
Hai người đàn ông đều có thể trạng không được coi là cường tráng, một bên làm ăn buôn bán, một bên đi du học nước ngoài, đều không phải mẫu người có thể chém giết trên chiến trường, “cậy mạnh” mà thắng được đối thủ, cho nên, hai người chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thuỷ nhất… mày đấm vào mặt tao thì tao cũng đấm lại vào mặt mày.
Ninh Viên liều mạng, không ngừng vung quyền, đánh vào người Hoắc Thành, mặc kệ bản thân có bị thương chỗ nào hay không.
Kẻ có được mà không biết quý trọng thì đều đáng chết! Hoắc Thành, đêm nay tao có phải chết thì mày cũng đừng hòng thắng được tao!
Ninh Viên nhếch mép cười nhạt, chầm chậm rút ra một con dao ngắn từ bên hông…
Thấy Ninh Viên sắp đâm dao vào Hoắc Thành, người của anh nhanh chóng nổ súng bắn Ninh Viên. Hiện tại, thiếu gia của bọn họ là trụ cột của Vận Thành, anh không thể bị thương được, sai sót một chút thôi cũng sẽ dẫn đến hậu quả khó lường!
Sau tiếng súng, một bông hoa máu nở rộ từ lưng xuyên qua ngực Ninh Viên. Y cười khiêu khích Hoắc Thành: “Hoắc Thành… may thua… rồi.”
Từ khẩu hình của y, Hoắc Thành lờ mờ nhìn ra y vừa nói gì.
Cùng là đàn ông, sao anh không đoán ra được vì sao Ninh Viên lại hành động như vậy cơ chứ!
Ninh Viên cố ý! Y cố ý rút dao ra trong khi đánh nhau để dụ người của anh nổ súng!
Hoắc Thành vốn định sai người đưa Đường Hoan đi trước, sau đó tính nợ với Ninh Viên, kể cả anh có muốn giết y thì cũng không thể để y chết trước mặt Đường Hoan được! Y chết trước mặt cô, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng không thể xoá nhoà trong lòng cô!
Anh không ngờ Ninh Viên… y tàn nhẫn thật sự!
“Ninh Viên!”
Đường Hoan nhào xuống khỏi xe lăn. Cô nhìn thấy ngực Ninh Viên chảy máu, máu của y ồ ạt chảy ra như thể vĩnh viễn không chảy hết vậy!
“Hoan Hoan, xin lỗi em…” – Ninh Viên dùng toàn bộ sức lực còn lại để bò về phía Đường Hoan, cô đi đứng không tiện nên y phải tiến lại gần cô.
Hình như lần này là lần đầu tiên cô khóc thảm thiết như vậy trong suốt bốn năm qua. Làm sao đây, đột nhiên y cảm thấy không đành lòng cũng cực kỳ luyến tiếc.
[1]hôi phi yên diệt: tan biến khỏi thế gian, không để lại dấu vết.
[2]si nhân thuyết mộng: kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao. Ý chỉ một người mơ tưởng hão huyền.
[3]vô thường: không chắc chắn, dễ thay đổi, không dài lâu. Nhân sinh vô thường ý chỉ đời người không lường trước được điều gì, nay thế này, mai thế kia.