CHƯƠNG 498 – Thiếu soái si tình (90)
“Trung Thu ạ?”
Trung Thu vốn là ngày cả nhà quây quần bên nhau, Thiếu gia lại chọn đi xử lý công việc vào ngày này… sao phải khổ vậy chứ?
Là vì anh muốn né tránh bầu không khí đoàn viên ư?
Đã bốn năm trôi qua, đáng lẽ cũng đủ thời gian để bước ra khỏi đau khổ rồi chứ? Vì sao Thiếu gia cứ giam mình trong quá khứ mãi như thế?
***
Lệ Thành.
Phủ Ninh Đại soái.
Ninh Đại soái không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình tranh chấp với thằng con bất hiếu này về vấn đề cưới vợ cho nó nữa.
“Cha đã nói với mày rồi, cái đứa tàn phế kia làm di nương thì được chứ làm vợ cả thì nó làm sao ‘lên nổi mặt bàn’ hả?”
Đúng vậy, cách người ta gọi Đường Hoan đã được “thăng cấp”, từ “người què” lên thành “người tàn phế”.
“Cha, con cũng nói với cha bao nhiêu lần rồi, cha cảm thấy cô ấy không lên nổi mặt bàn, không làm vợ cả được, nhưng con lại cảm thấy những người phụ nữ khác quá ngu ngốc, quá ra vẻ ta đây, không đủ trình độ làm vợ con!”
“Mày… mày nói linh tinh gì đấy!” – Ninh Đại soái tức đến mức nói không trôi chảy, bắt đầu chửi thề – “Con mẹ mày chứ, hồi còn du học, không phải mày có ‘một chân’ với đứa con gái nhỏ nhà họ Lý hả? Đừng tưởng cha mày không biết, cha người ta tìm tới tận cửa nói chuyện với cha mày đây này!”
Ninh Viên nhịn không được, giật giật khóe miệng. Là một người từng tiếp thu nền giáo dục từ ở nước ngoài, nghe được những câu thô tục, ‘có một chân’ kiểu này, y thật sự không nghe tiếp nổi nữa.
“Đứa con gái nhỏ của Lý gia cũng đã tỏ thái độ, chỉ cần mày cưới con bé, để con bé được ở bên mày thì mày sủng ái di nương nào cũng được! Một đứa con gái rộng lượng như vậy, mày tìm đâu ra nữa? Cha nói cho mày nghe, cưới vợ phải cưới người như vậy, chứ loại có diện mạo yêu mị chỉ hợp làm thiếp…”
“Vâng, cha cảm thấy cô con gái nhỏ nhà họ Lý tốt, chi bằng cha cưới người ta luôn đi!” – Ninh Viên cười nhạt.
Ninh Đại soái còn chưa cảm khái xong thì đã nghe thấy thằng con bất hiếu của mình nói vậy.
Ông tức đến mức bắt đầu rít gào: “Cái thằng bất hiếu nhà mày nói linh tinh gì đấy?” – Vừa nói, ông vừa ném bút máy trong tay ra.
Ninh Viên bị mực bút máy văng đầy người, sau đó, y đắc ý đi ra khỏi thư phòng của Ninh Đại soái.
Ngồi trên xe lăn, Đường Hoan cười nhàn nhạt nhìn Ninh Viên.
Vẻ mặt khoe khoang, Ninh Viên bắt đầu tranh công: “Hoan Hoan, em nghe thấy hết rồi đúng không?”
Đường Hoan cười ha ha, đúng là cái gì cô cũng nghe thấy hết rồi.
“Em xem, anh thà chết cũng không cưới người khác, em có thấy cảm động trước tấm lòng trung trinh của anh không?” – “Dục vọng cầu sinh” của Ninh Viên không cao, y hoàn toàn không cảm nhận được có “nguy hiểm” xung quanh.
Tay vịn trái của xe lăn Đường Hoan treo một túi hạt dưa, tay vịn bên phải là một túi quýt, cô lấy ra một quả quýt, quả quýt này khá lớn, có lẽ sẽ rất ngọt, vì thế, cô bóc vỏ, ăn luôn “nguyên con”, sau đó, cô lại lấy ra một quả quýt nhỏ hơn, khi Ninh Viên còn chưa kịp phản ứng, cô trực tiếp dùng quýt trọi y: “Có một chân với con gái nhỏ nhà họ Lý? Ninh Viên, anh tài ghê ha!” – Cô cười híp mắt.
Lòng Ninh Viên rơi lộp bộp, hỏng rồi!
Y quên mất cô là bình dấm chua!
“Anh có thể giải thích, đó là chuyện xưa xửa xừa xưa rồi, lúc ấy anh còn trẻ…”
“Gần đây em thích chơi mạt chược, hay là… anh mời toàn bộ những người phụ nữ ‘khi xưa’ về chơi mạt chược với em đi?”