CHƯƠNG 497 – Thiếu soái si tình (89)
Cẩm Hoan què một chân nhưng lại sống vô cùng tuỳ ý?
Đó là vì cô gái khờ khạo ấy biết rằng cuộc sống của mình gian nan nên không thể không ép mình trở nên vui vẻ! Cô không thật sự tuỳ ý, cô thể hiện ra vẻ kiêu ngạo như vậy là vì muốn che giấu cảm xúc thật của mình mà thôi!
“Cái gọi là chịu nội tâm khiển trách của chị có thể so với một chân của cô ấy ư?” – Hoắc Thành hất văng bàn đọc sách khiến Tịch Cẩm Nguyệt sợ sững người. – “Cút đi, chị cút ra ngoài cho tôi!” – Anh chỉ thẳng vào Tịch Cẩm Nguyệt, quát lớn.
Chưa từng nhìn thấy Hoắc Thành đáng sợ như thế, Tịch Cẩm Nguyệt gần như là bò vội ra khỏi phòng.
Khi căn phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Thành, anh không thể kìm nén nổi nữa, khóc lớn thành tiếng.
Rốt cuộc thì anh đã bỏ lỡ điều gì? Anh đã làm cái gì? Đã từng, anh có cơ hội nắm tay cô đi hết quãng đường còn lại, già đi cùng cô, bạc đầu cùng cô, ấy vậy mà mọi thứ cứ thế mất đi…
***
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhoáng cái đã bốn năm trôi qua.
Tứ Di thái – người từng nổi bật nhất trong thương trường Vận Thành giờ hoàn toàn bị con rể mình bỏ xa phía sau. Đương nhiên, bà vẫn là nhân vật không thể khinh thường trong giới làm ăn buôn bán tại Vận Thành, chẳng qua, so với Hoắc Thành thì bà kém hơn rất nhiều mà thôi.
Nhưng, khác với trước kia, bà hết lòng, tận tâm tận lực trải đường cho con rể, bây giờ… bà lại biến thành chướng ngại vật lớn nhất của Hoắc Thành. Nguyên nhân do đâu thì người ta cũng đoán ra được.
Tứ Di thái của Tịch gia chỉ có duy nhất một cô con gái, kết quả, gả cho Hoắc Thành chưa đến hai năm đã chết oan chết uống, hơn nữa, còn chết không thấy xác. Một người yêu con gái hơn mạng sống của chính mình như Tứ Di thái thì sao tiếp thu được chuyện này? Vì thế, bà đổ mọi trách nhiệm lên người Hoắc Thành. Trên thương trường, bà luôn đối nghịch với con rể mình.
Nhưng, kể ra cũng lạ, trong giới làm ăn, Hoắc Thành đâu phải kẻ hiền lành, dễ bắt nạt gì, nói thẳng ra thì anh cực kỳ tàn nhẫn, độc ác, không từ thủ đoạn, ngày trước, khi chưa làm lớn, anh khiêm tốn, lễ nghĩa đầy đủ, chỉ không dễ dàng để lộ cảm xúc thật mà thôi, nhưng, từ sau khi vợ anh chết, anh cứ như biến thành một người khác vậy, làm việc sấm rền gió cuốn, không để lại đường sống cho đối thủ, ấy vậy mà khi đối mặt với những hành động ngáng đường của Tứ Di thái, anh lại luôn lùi bước, nhường nhịn. Kể cả bà có làm quá, anh cũng vẫn cung kính, không hề có lấy một chút “bất kính” nào. Ngày tết, ngày lễ, anh luôn chuẩn bị quà cáp cho bà cực kỳ chu đáo, tuy rằng lần nào đồ anh tặng cũng bị ném bay khỏi cửa nhưng anh vẫn không ngừng đưa tặng.
“Thiếu gia, quà trung thu ngài đưa tặng lại bị Tứ di thái ném ra khỏi phủ rồi ạ.”
Gã sai vặt cảm thấy có chút đau lòng cho Thiếu gia nhà mình, rõ ràng là một người tôn quý nhưng bốn năm này, anh lại tự biến mình thành dáng vẻ bất cần, đã vậy còn thường xuyên bị tứ di thái ngáng chân nữa chứ.
Năm đó, việc xảy ra với Thiếu phu nhân là việc ngoài ý muốn, là việc ai cũng không nghĩ tới, nếu biết trước, làm gì có chuyện tổn thất mạng người. Cho nên việc này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho thiếu gia mà!
Hoắc Thành cực kỳ bình tĩnh khi đối mặt với việc mình bị ghét bỏ, anh làm sai, bị vậy là bình thường.
“Thiếu gia, việc làm ăn bên Lệ Thành xảy ra chút vấn đề, ngài định bao giờ thì đi xử lý ạ?” – Tên sai vặt tiếp tục hỏi.
Hoắc Thành gõ gõ mặt bàn: “Trung thu.”