CHƯƠNG 496 – Thiếu soái si tình (88)
“Vì sao chị lại dùng ân cứu mạng của Tịch Cẩm Hoan?”
Một câu nối tiếp một câu, Hoắc Thành hỏi với giọng cực kỳ hùng hổ.
Thật sự không nên ôm tâm lý may mắn với một số chuyện, cũng không nên âm mưu chiếm đoạt công lao của người khác – thứ không thuộc về mình, bởi vì một khi bị “bắn ngược”, hậu quả sẽ chẳng thể tưởng tượng nổi.
“A Thành, chị không cố ý, lúc đó, chị cùng đường rồi, vì quá muốn cứu Phong ca nên chị mới nói dối em!”
Phong ca bị bắt cóc, chỉ cần cứu được Phong ca, ả có thể vứt bỏ lễ nghi, liêm sỉ!
“Vì cứu chồng thì chị có thể cướp đoạt công lao của Tịch Cẩm Hoan?”
“Tôi hỏi chị, năm đó, vì sao chân Tịch Cẩm Hoan lại thành ra như vậy?”
Phòng tuyến tâm lý của Tịch Cẩm Nguyệt bị thái độ lạnh lùng của Hoắc Thành ép cho sụp đổ tới nơi. Chuyện này vốn là bóng ma, là nỗi nhục trong lòng ả, giờ bị đào lại, ả không thể chịu nổi.
“Năm đó, chị thật sự không cố ý, là do chị quá sợ hãi mà thôi!”
Năm đó, ả cũng chỉ là đứa con nít, chẳng lẽ phạm sai lầm một lần thì vĩnh viễn không được tha thứ nữa ư?”
Tới tận bây giờ, ả vẫn luôn tự trách, nội tâm ả chịu sự dày vò cũng đã đủ nhiều rồi!
“Năm đó, Tứ di thái được sủng ái, phụ thân hà khắc với tất cả chị em trong nhà, chỉ khoan dung với mình Cẩm Hoan! Nếu phụ thân biết chị đẩy khách xuống hồ băng trong lúc phủ đang tổ chức yến hội thì chắc chắn chị sẽ bị trừng phạt! Lúc đó, Cẩm Hoan nhảy xuống hồ cứu chúng ta lên xong thì cũng đã kiệt sức, con bé cầu cứu chị, nhưng, không biết vì sao lúc đó chị lại nghĩ tới mẹ chị đã chịu tủi hờn thế nào từ sau khi Tứ di thái vào phủ…”
Nghe vậy, Hoắc Thành cảm thấy cả người lạnh lẽo. Vậy ra sau khi cứu hai người họ xong, cái chân kia của Tịch Cẩm Hoan vẫn còn cơ hội cứu chữa, chẳng qua là… Tịch Cẩm Nguyệt được cô cứu vào bờ nhưng lại không chịu giúp ngược lại cổ!
“Chị nghĩ tới mẹ mình chịu tủi hờn nên trơ mắt nhìn cô ấy giãy giụa trong hồ băng?” – Hoắc Thành phẫn nộ gào lên.
Chuyện xảy ra tiếp theo, Hoắc Thành hoàn toàn đoán được. Tịch Cẩm Nguyệt không bị hao tổn một chút thanh danh nào, còn Tịch Cẩm Hoan, từ sau khi què một chân, danh tiếng của cô càng ngày càng xấu! Ai cũng nói Đại Tiểu thư Tịch gia thấu tình đạt lý, dịu dàng thiện lương, còn Ngũ Tiểu thư do Tứ Di thái sinh ra lại kiêu ngạo, cứng đầu, không biết thông cảm cho kẻ dưới. Đó là lý do vì sao Tịch Cẩm Nguyệt chọn không nói ra chân tướng sự việc. Nếu anh đoán không sai, vụ việc lần ấy chắc chắn đã bị động tay động chân che dấu, lấp liếm luôn chuyện Tịch Cẩm Hoan nhảy xuống hồ băng cứu người.
Hoắc Thành cười lạnh.
Khó trách! Khó trách lúc đó Tịch Cẩm Nguyệt dặn dò anh vô cùng kỹ rằng đừng nói chuyện ngã xuống hồ ra ngoài!
Anh còn tưởng rằng ả thông cảm cho địa vị xấu hổ của anh ở Hoắc gia, lo anh sẽ bị phạt nên mới săn sóc như vậy!
Không ngờ sự thật lại châm chọc đến thế!
“Tịch Cẩm Nguyệt, tâm chị như rắn rết vậy, thật sự khiến người ta ghê tởm!” – Đương nhiên, anh cũng không phải loại tốt đẹp gì, anh có mắt không tròng, tự cho rằng mình thâm tình.
Đối với một người cực kỳ để ý thanh danh thì điều khó chấp nhận nhất là gì? Tất nhiên là có người nói mình lòng dạ rắn rết!
Nước mắt rơi như mưa, Tịch Cẩm Nguyệt ngã ngồi dưới đất như phải chịu đả kích vô cùng lớn lao: “Những năm qua, tuy Cẩm Hoan què một chân nhưng cũng chính vì thế mà con bé được sống vô cùng tuỳ ý. Còn chị, ngày nào cũng bất an, ngày nào cũng bị lương tâm khiển trách, em còn muốn chị phải thế nào nữa?”