CHƯƠNG 495 – Thiếu soái si tình (87)
“Cẩm Nguyệt, tôi muốn hỏi, ngày bé, người cứu tôi lên khỏi hồ băng, thật sự là chị sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Tịch Cẩm Nguyệt lập tức trắng bệch. Ả chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Hoắc Thành hỏi ả việc này.
Thấy sắc mặt ả thay đổi, lòng Hoắc Thành lập tức nặng trĩu.
“Chị nói thật cho tôi biết, người cứu tôi không phải chị, mà là… Tịch Cẩm Hoan đúng không?”
Tịch Cẩm Nguyệt hoảng loạn vô cùng. Vì sao đột nhiên A Thành lại hỏi chuyện này? Rõ ràng trước kia anh chưa từng nói đến!
Chính bởi vì anh không hỏi nên ả mới không cần nói dối!
Tịch Cẩm Nguyệt là một người cực kỳ mâu thuẫn, có thể nói, chuyện ngày nhỏ là vết nhơ duy nhất trong cuộc đời ả. Từ nhỏ, thứ ả tiếp thu là “nền giáo dục” dành cho tiểu thư khuê các, mỗi một hành động đều phải phòng khoáng, tự nhiên, không được làm gì thẹn với lương tâm, mẫu thân ả từng nói với ả, đây chính là điểm khác biệt giữa con gái của chính thất và con gái của thiếp thất.
Nhưng…
Chuyện xảy ra ngày nhỏ đã trở thành bóng ma mà đời này ả không thể vứt bỏ. Ả khinh thường việc chiếm công của Tịch Cẩm Hoan, nhưng, vì thanh danh, ả không thể không cam chịu rằng người cứu Hoắc Thành năm đó là mình.
Chỉ cần Hoắc Thành không hỏi thì ả không cần nói ra sự thật…
Nhưng bây giờ, anh buộc ả nói thì chắc chắn ả phải đưa ra một đáp án cho anh!
Thấy Tịch Cẩm Nguyệt cứ do dự mãi, bóng đen trong lòng Hoắc Thành càng lúc càng lớn.
Anh tuyệt vọng thét lên: “Rốt cuộc thì chị đang chần chờ cái gì? chị nói đi!”
Chị nói cho tôi, sự thật không giống những gì tôi đang nghĩ đi!
Chỉ là, cuối cùng, Tịch Cẩm Nguyệt vẫn khiến anh thất vọng…
“A Thành, chị……” – Tịch Cẩm Nguyệt mấp máy môi một lúc mới nói thành lời – “Chị chưa từng nhận chị là người cứu em.”
Bị Hoắc Thành dùng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm, ả càng thêm hoảng hốt: “Năm đó, từ lúc em tỉnh lại cho tới tận bây giờ, chị chưa từng nói chị là người cứu em, do tự em hiểu nhầm thôi……” Vì sao ánh mắt A Thành lại khủng bố đến thế? Rõ ràng trước nay, bất kể là anh có hung ác với ai thì khi nhìn ả, anh vẫn luôn dịu dàng mà. Chẳng lẽ ân cứu mạng quan trọng đến vậy sao, quan trọng đến mức có thể vứt bỏ ân tình nhiều năm quen biết của họ sao?
…… “Hoắc Thành, nếu tôi nói, người cứu anh năm đó là tôi, anh tin không?”
…… “Không thể nào!”
Hoắc Thành nhớ tới đêm ấy anh đã buột miệng nói ra ba chữ “không thể nào”… anh không gắng gượng được nữa, lảo đảo lùi lại vài bước, ngồi phịch xuống ghế dựa.
Anh cười tự giễu, cười rồi lại cười, sau đó, anh đưa tay lên che mặt, âm thanh nghẹn ngào len lỏi qua khe hở ngón tay.
Rốt cuộc thì anh đã làm gì? Đêm đó, rốt cuộc thì anh đã làm chuyện ngu xuẩn gì rồi? Thì ra trước nay, anh vẫn luôn nhận sai người! Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
“A Thành……” – Thấy Hoắc Thành vừa khóc vừa cười, Tịch Cẩm Nguyệt càng sợ hãi hơn, vì thế, ả bước lên một bước, quan tâm gọi.
Hoắc Thành đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn ả chằm chằm: “Tôi nhớ lúc chị cầu tôi đi cứu Hoắc Phong đã mang cái ân cứu mạng ra nói!”
Cả người Tịch Cẩm Nguyệt bắt đầu run rẩy: “Chị…”
Ả không cố ý, chẳng qua là do lúc đó ả đã cùng đường mà thôi!
“Lần đó vì sao chị không nói chị không phải người cứu tôi?”