CHƯƠNG 494 – Thiếu soái si tình (86)
“Tam thiếu, sau trận hỗn chiến đêm đó, có không ít thi thể đã biến dạng, có người còn ngã xuống vách núi, liệu thiếu phu nhân…”
Người này còn chưa nói xong đã bị Hoắc Thành nén nghiên mực vào đầu.
“Vớ vẩn! Chuyện đó không thể xảy ra được!”
Hoắc Thành phẫn nộ như vậy chẳng qua là vì tự lừa dối mình mà thôi. Nếu không, khi nghe người ta nói có khả năng Tịch Cẩm Hoan chết rồi, anh đã không tức điên lên như vậy.
“Tiếp tục tìm cho ta! Nếu không tìm thấy, các người tự gánh lấy hậu quả đi!”
Hành động của Hoắc Thành lúc này đã nhiễm chút vô cớ gây sự.
Thấy anh như vậy, tên sai vặt cũng cảm thấy có chút sợ sệt!
Nếu Thiếu phu nhân quan trọng với ngài như vậy, vì sao lúc trước ngài lại nhận lời Đại Thiếu phu nhân?
Tâm tư của Thiếu gia ngài thật sự khó hiểu.
Trong khoảng thời gian này, Hoắc Thành cứ như hoá điên vậy. Đêm đến, anh rất khó đi vào giấc ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, anh lại nhìn thấy hình ảnh Đường Hoan đẩy mình ra sau đó bị chém gãy chân, máu tươi đầm đìa, máu thịt lẫn lộn! Mỗi lần nhắm mắt, anh lại nghĩ tới cảnh cô tủi thân ngồi đó, trách anh vô tâm, trách anh phụ lòng. Trong đầu anh chỉ toàn hình bóng cô, không thể xuất hiện thêm bất cứ thứ gì khác!
Có một số người khi ở bên bạn không hề khiến bạn yêu thích, thậm chí còn khiến bạn khó chịu, nhưng, khi người đó biến mất khỏi cuộc đời bạn, bạn mới phát hiện… tim mình như thiếu mất một góc, cực kỳ trống vắng, trống vắng đến đáng sợ!
Sau khi đuổi kẻ dưới đi tìm Đường Hoan, Hoắc Thành không chống đỡ nổi nữa, suy sụp ngồi vào ghế dựa.
Hết lần này đến lần khác, anh nhớ tới cô, nghĩ đến từng hành động, từng câu nói, từng nụ cười của cô khi còn ở bên cạnh mình.
Còn cả… “tín vật định ước” mà cô đưa. Hiện giờ, cái túi tiền xấu hoắc đó thật sự khiến người ta không thể ghét bỏ nổi.
“Hoắc Thành, tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng sẽ tủi thân!”
“Hoắc Thành, tốt nhất là anh có chí chút cho tôi, nếu không, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đổi người khác để nâng đỡ!”
Trong đầu Hoắc Thành lúc này khi là dáng vẻ tủi thân của cô, khi lại là bộ dạng kiêu căng, ngang ngược của cô.
Đột nhiên, Hoắc Thành nhớ lại lời Đường Hoan đêm ấy…
“Hoắc Thành, nếu tôi nói, người năm đó cứu anh là tôi, anh có tin không?”
“Tịch Cẩm Nguyệt hố tôi què một chân…”
“A Thành, cầu xin em, nể tình năm đó chị cứu em một mạng, em cứu Phong ca đi!”
Đan xen cùng với những câu Đường Hoan nói là lời của Tịch Cẩm Nguyệt ngày trước.
Hoắc Thành không dám tưởng tượng, nếu Đường Hoan nói thật…
“Người đâu, mời Đại Thiếu phu nhân đến đây cho ta!”
***
Cuối cùng, Hoắc Phong vẫn được cứu về, chỉ là, gã đã biến thành một phế nhân, gân tay gân chân đều bị cắt đứt, còn bị đánh rất nặng.
Đối phương ra tay cực kỳ độc ác!
Trong khoảng thời gian này, con mình, Tịch Cẩm Nguyệt cũng không thèm lo, ả vẫn luôn bận rộn bên giường Hoắc Phong, cơ thể ả gầy rộc hẳn đi. Vừa bước vào cửa Tam phòng, ả hụt chân, suýt nữa thì ngã lảo đảo.
Lúc này, Hoắc Thành và ả thật sự có điểm giống nhau, cả hai đều trở nên gầy gò, tiều tụy.
Hoắc Thành dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Tịch Cẩm Nguyệt. Không hiểu vì sao, bị anh nhìn chăm chú, ả lại cảm thấy có chút chột dạ.
Tại sao anh lại nhìn ả như thế?
“A Thành… Em gọi chị tới có việc gì không?”
Ánh mắt của Hoắc Thành thật sự kỳ quái, ánh mắt ấy khiến Tịch Cẩm Nguyệt nói chuyện không trôi chảy nổi.
“Tất nhiên, gọi chị tới là vì có chuyện quan trọng cần hỏi chị.”