CHƯƠNG 493 – Thiếu soái si tình (85)
Từ lúc tỉnh dậy, mắt Đường Hoan cứ như chứa cả một bầu trời sao lấp lánh, sáng trong đến nỗi nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của Ninh Viên trong đôi mắt cô. Đôi mắt ấy khiến người ta cảm thấy như thể trong tim, trong mắt cô chỉ chứa mình bóng hình y thôi vậy.
“Ninh Viên!” – Nhìn thấy Ninh Viên xuất hiện ở cổng hoa viên, Đường Hoan cười hì hì chống nạng, cẩn thận di chuyển về phía y.
Cái chân què của cô sau khi bị đao chém đã hoàn toàn bị gãy lìa xương. Trước kia cô còn có thể bước đi khập khiễng, giờ thì chỉ có thể dựa vào nạng để di chuyển, cực kỳ khó khăn.
Ninh Viên cho rằng cô không thể tiếp thu được điều này, ai ngờ, cô lạc quan vượt qua những gì y tưởng tượng. Cô không chán nản, ngược lại, cô cực kỳ nghiêm túc học cách dùng nạng đi đường, còn đi ra hình ra dáng. Cô kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng!
“Hoan Hoan, mệt thì nghỉ ngơi một chút, đừng ép bản thân quá.” – Không nhịn được, Ninh Viên vươn tay vén lọn tóc đã dính đẫm mồ hôi trên trán cô ra sau tai.
“Không được, không thể nghỉ ngơi được!” – Đường Hoan nói chắc như đinh đóng cột. – “Vốn dĩ Ninh Đại soái đã ghét em vì em là người què, giờ em còn thành ra thế này, ông ấy sẽ cảm thấy em không xứng với anh! Em phải nhanh chóng học xong cách dùng nạng, em phải cho ông ấy biết, em có mất một chân thì cũng vẫn đi đứng được như người bình thường!” – Đường Hoan nghiêm túc nói.
Hiện tại, Hoắc Thành đã hoàn toàn bị xoá khỏi ký ức của Đường Hoan, thay vào đó là những ký ức liên quan tới Ninh Viên.
Cô và Ninh Viên là một đôi cực kỳ yêu nhau nhưng bởi vì chân cô có vấn đề nên Ninh Đại soái cực kỳ chán ghét người con dâu như cô. Không lâu trước, khi Ninh Viên đưa cô ra ngoài chơi thì bất ngờ bị tập kích, vì bảo vệ Ninh Viên, cô bị người ta chặt gãy đôi một chân.
Cô yêu Ninh Viên, yêu đến mức có thể vì y mà hy sinh tính mạng mình.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Đường Hoan.
Thống rác rưởi sắp “hỏng” tới nơi. Hoan của ta, người cô yêu chính là kim chủ ba ba của ta cơ mà! Cô đừng nhận nhầm người như thế chứ! Chỉ là, hệ thống không thể can thiệp quá nhiều, nếu không, rất có thể thế giới này sẽ sụp đổ!
Làm hỏng một thế giới là chuyện nhỏ nhưng nếu khiến người chấp pháp của thời không chú ý, chắc chắn hệ thống sẽ bị chủ nhân “thịt” chết!
“Đừng sợ, ông ấy sẽ không chán ghét em, có anh che chở em mà!”
Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Đường Hoan, Ninh Viên cực kỳ thỏa mãn, một sự thoả mãn khó diễn tả thành lời.
Ngày trước, khi còn ở phủ Hoắc Đại soái, chưa “đâm thủng tầng giấy cửa sổ”, y chưa cảm nhận được việc nhìn thấy mình trong mắt cô là điều hạnh phúc đến nhường nào, nhưng lúc này, y thật sự cảm nhận được rồi. Trong mắt cô chỉ có y, khiến y thấy… Tuy răng lần này Hoắc Thành không chết nhưng trời xui đất khiến đẩy cô về bên y cũng là một chuyện tuyệt vời.
***
Trong phủ Hoắc Đại soái.
Từ sau khi nhặt về một cái mạng, Hoắc Thành trở nên cực kỳ nóng tính. Động một chút là quở trách kẻ dưới.
“Các người đều là một đám rác rưởi! Đã nói sống phải thấy người, chết phải thấy xác, vậy mà nhiều ngày trôi qua như thế rồi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Thiếu phu nhân!”
Không tìm thấy cô! Không thấy tung tích của cô!
Cô sẽ không chết! Không chết!
Vậy rốt cuộc thì cô đang ở nơi nào?
“Tam thiếu, sau trận hỗn chiến đêm đó, có không ít thi thể đã biến dạng, có người còn ngã xuống vách núi, liệu thiếu phu nhân…”