CHƯƠNG 492 – Thiếu soái si tình (84)
Ninh Viên khiếp sợ: “Ông nói linh tinh gì thế?”
Hồ Quân ra vẻ mình nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Ông đừng có giấu đầu lòi đuôi trước mặt tôi, tôi với ông chơi thân như vậy, ông nghĩ gì, tôi còn không đoán được chắc? Hồi còn du học, có biết bao nhiêu người phụ nữ liếc mắt đưa tình, ‘ngấm ngầm cấu kết” với Ninh Đại thiếu nhà ông, người nào tới, ông cũng không cự tuyệt, nhưng đã có người nào khiến ông lo nghĩ, bận lòng mãi như thế đâu.”
“Bận lòng? Có à?” – Ninh Viên không chịu thừa nhận.
“Được rồi, không đến nỗi lo lắng bận lòng thì cũng có chút hảo cảm, đúng chưa?” – Có phải Ninh Viên đã quên chuyên gia thôi miên như Hồ Quân giỏi nhất là đoán ý người ta không?
Ninh Viên trông thì có vẻ phong lưu, đa tình, nhưng thật ra, người như y cực kỳ bạc tình. Trong số những người phụ nữ cùng y “trải qua một đêm xuân” có không ít người khóc lóc muốn giữ y lại, nhưng cuối cùng, người nào người nấy đều rơi vào kết cục bị y đá văng!
Y không phải người dễ mở lòng quan tâm một ai đó, ấy vậy mà lần này y lại “tuỳ tiện” mang một cô gái về rồi dốc lòng chăm sóc, ngày nào cũng ngồi canh bên cạnh, liên tục để ý tới trạng thái của cô ấy thế này… nói không có “vấn đề”, ai tin?
“Nếu tôi đoán không sai thì cô gái này là phụ nữ đã có chồng, đúng không?” – Hồ Quân đoán đi đoán lại cũng không đoán được kẻ bắt bẻ như Ninh Viên lại coi trọng một người phụ nữ đã có chồng.
Dù sao thì cũng là anh em chí cốt nên Ninh Viên không định giấu giếm thêm, kể tóm tắt lại mọi việc…
“Ý ông là, chân cô ấy thành ra như vậy có liên quan mật thiết tới ông?”
Vậy thì phiền rồi!
Chậc chậc chậc!
“Là do tôi tính kế Hoắc Thành, nếu không phải kế sách của tôi không chu toàn thì chân cô ấy sẽ không thành ra thế này.”
“Liên quan gì tới ông, do thế sự khó lường mà thôi.” Vậy mà còn phủ nhận là mình không rung động! Không rung động thì có ôm hết trách nhiệm về mình không?
“Cô ấy thông minh như vậy, tỉnh lại thấy mình ở Ninh phủ, chắc chắn sẽ đoán được chuyện này do tôi tạo ra! Đến lúc đó, sợ là tôi và cô ấy khó mà làm bạn được nữa.” – Ninh Viên suốt ruột.
Hồ Quân cảm thấy mình sắp không nhìn tiếp nổi rồi: “Thôi đi, Ninh Đại thiếu, tính ông thế nào, tôi còn không biết?”
Được coi trọng ở một nơi như phủ Đại soái đã đủ để chứng minh Ninh Viên không phải kẻ tốt đẹp gì.
“Ông nhận ra lòng mình rồi mà còn cam tâm làm bạn bè á? Nào có chuyện đó! Dã tâm của ông sẽ không ngừng lớn lên, căn bản không có chuyện chỉ nhìn mà chẳng làm gì!”
Ninh Viên: “……”
Có một thằng bạn chí cốt quá hiểu mình thật sự khiến Ninh Viên muốn giết người diệt khẩu!
“Thế ông có cách nào không?”
Nghe vậy, Hồ Quân cười hì hì: “Đương nhiên là có! Ông quên tôi làm gì rồi à?”
Chuyên gia thôi miên, cực kỳ am hiểu việc “khoá” ký ức và “khai quật” những thứ sâu trong nội tâm mỗi người.
“Tôi có thể khiến hình ảnh Hoắc Thành trong đầu cô ấy biến mất hoàn toàn, có thể khiến trong lòng cô ấy chỉ còn một mình ông!”
Ninh Viên bán tín bán nghi: “Thật sự có thể làm được như vậy?”
“Người khác không có bản lĩnh ấy, nhưng, tôi thì có!”
Đúng là Hồ Quân có thể làm được!
Khó khăn lắm, tình trạng sốt cao, sốt nhẹ luân phiên của Đường Hoan mới ổn định dần, Hồ Quân bắt đầu dùng thuốc kết hợp với thôi miên, tẩy não Đường Hoan.
Sau khi mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Ninh Viên, ánh mắt Đường Hoan lập tức sáng lên lấp lánh.