CHƯƠNG 491 – Thiếu soái si tình (83)
Hoắc Thành chưa kịp phản ứng đã bị Đường Hoan đè lên!
“Tịch Cẩm Hoan!”
Giây phút nhìn thấy lưỡi đao chém vào đầu gối Đường Hoan, khoé mắt anh như nứt ra toạc ra tới nơi.
Sắc mặt Đường Hoan lập tức trắng bệch.
Cô đau!
Không phải cái cảm giác đau như khi bị nhiễm lạnh, mà là cảm giác bị chém rách da, rách thịt, cứa sâu vào tận xương đùi, cảm giác của cô lúc này như thể miếng thịt trâu bị đồ tể chém thành hai nửa sau đó kéo thêm một đường để thu đao về vậy.
Đường Hoan biết miệng mình là miệng quạ đen, nói điều tốt thì không linh, nói gở lại linh vô cùng, nhưng cô không ngờ, cô chỉ vừa buột miệng bảo Hoắc Thành hố mình đứt nốt cái chân còn lại thì cô thật sự bị chém vào chân.
Đường Hoan đau tới mức tầm mắt tối sầm. Trước khi ngất đi, cô nhìn về phía Hoắc Thành, thấy được biểu cảm hoảng sợ lại bi thống của anh. Xem ra cô bị thương rất nặng rồi, nếu không thì Hoắc Thành cũng chẳng để lộ ra biểu cảm thống thiết đến thế. Chắc là do anh biết mình sắp trở thành người đàn ông góa vợ nên mới đau khổ như vậy, ha!
Trước khi bất tỉnh, Đường Hoan còn cố nghĩ “nhây” nốt như vậy…
***
Nửa tháng sau.
Phủ Hoắc Đại soái.
Bất kể là đại phu năm xưa từng làm ngự y hay là những người bác sĩ phương tây, trong nửa tháng trở lại đây, họ đều từng đến phủ Đại Soái một chuyến.
“Đại soái đừng quá lo lắng, tình hình hiện giờ của Hoắc Tam thiếu đã ổn định rồi, tuy rằng vẫn hôn mê nhưng nếu chăm sóc cẩn thận một thời gian thì có lẽ sẽ tỉnh lại thôi.”
Hiện tại, Hoắc Đại soái rút quân khỏi tiền tuyến là vì chiến sự lần này đã tạm ngưng.
Hoắc Thành sống chết chưa rõ, rơi vào trạng thái hôn mê, do đó, quân lương của tiền tuyến cũng bị chặt đứt, căn bản không thể chiến đấu thêm được bao lâu nữa, vì thế, Hoăc Đại soái đành phải tạm thời lui binh.
Ngay trong đêm đó, khi Hoắc Thành được tìm thấy, xung quanh anh vô cùng hỗn loạn, trên đất đầy dẫy các thi thể, máu tươi đầm đìa, thật sự khiến người ta phải sợ hãi, đến chính anh cũng bị cắm một đao vào ngực. Vốn tưởng rằng không còn hy vọng cứu được anh, nhưng cũng may, tim anh nằm khác vị trí với người bình thường, nhờ vậy, sau hơn nửa tháng cứu chữa, tính mạng của anh cũng đã ổn định. Chỉ là, tạm thời anh vẫn chưa tỉnh lại.
***
Lệ thành.
Phủ Ninh Đại soái.
Ninh Viên nhẹ gõ ngón tay xuống mặt bàn, mắt nhìn về phía người nằm trên giường.
Y thật sự nghĩ không thông, Hoắc Thành có tài đức gì mà có thể khiến người phụ nữ ngốc nghếch này liều mạng, dù mất một chân cũng phải cứu anh.
Cô có biết lúc ấy, tên anh trai của y đã dùng hết sức để chém xuống đao đó không. Xương chân cô đã hoàn toàn bị chém vỡ, chỉ còn lại da thịt dính vào với nhau… nghĩ thôi cũng biết đau đớn nhường nào rồi.
Chính vì bị thương nặng như vậy nên Đường Hoan vẫn luôn ở trong trạng thái sốt nhẹ, sốt cao luân phiên nhau. Cô chưa từng tỉnh táo lấy một lần.
Mặc dù hôn mê nhưng nước mắt vẫn rơi đầy trên khuôn mặt cô. Nét mặt cực kỳ tủi thân, cô nhỏ giọng rầm rì kêu đau.
Đối diện Ninh Viên là một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính, cả người tỏa ra mùi “phương tây” nồng nặc, người này là bạn học tốt nhất của Ninh Viên khi y đi du học ở nước ngoài.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của Ninh Viên, Hồ Quân mở miệng: “Ninh Viên, nếu tôi đoán không sai thì ông có tình cảm với cô gái này, đúng không?”