CHƯƠNG 490 – Thiếu soái si tình (82)
Đúng là số Đường Hoan xui thật sự.
Theo kịch bản thường thấy thì khi một người phụ nữ mang theo một người đàn ông chạy trốn chắc chắn sẽ bất ngờ tìm thấy một sơn động có thể ẩn nấp, sau đó, trong không gian nhỏ hẹp, tình cảm của hai người nhanh chóng tăng lên, cuối cùng, tình chàng ý thiếp, kết thúc viên mãn. Nhưng, đến lượt Đường Hoan thì mọi thứ đều thay đổi. Cô gần như là chạy đứt chân vẫn không thể thoát khỏi đám người đang đuổi theo phía sau. Đã vậy, cô còn dẫm thẳng lên một viên đá, ngã lăn ra đất cùng Hoắc Thành nữa chứ.
Khi ngã, hai người đã lăn xa khỏi nhau, dừng lại ở hai nơi khác biệt.
“Con mẹ nó, chạy giỏi thật!”
Thở hồng hộc đuổi tới, đối phương chửi thề một câu.
“Hoắc Tam thiếu tiếng tăm lừng lẫy, không ngừng cung cấp quân lương chi viện tiền tuyến đây à, sao giờ không chẳng khác gì chó nhà có tang thế này!” – Đại ca của Ninh Viên chống eo, cười lạnh. – “Mẹ mày, chạy tiếp tao xem, chạy tiếp xem có ai tới cứu chúng mày không?”
Nhìn thấy điệu bộ khoe khoang của đối phương, Đường Hoan đoán được ngay đối phương cũng chỉ là một bia đỡ đạn mà thôi.
Đại ca à, vai phản diện thường chết vì nói nhiều đấy! Nếu tôi là anh, tôi dứt khoát chém chết “con mồi” luôn rồi! Nếu anh định bắt cóc thì nhanh chóng mang người chạy đi đi chứ. Kiểu gì cũng phát sinh thêm những vấn đề khác cho xem.
Hệ thống: [……] Hình như ký chủ rác rưởi nhà ta vĩnh viễn không biết “đứng đúng phe” là gì thì phải.
Quả nhiên, đúng theo những gì Đường Hoan đoán. Khi đại ca của Ninh Viên còn đang khoe mẽ thì xung quanh vang lên tiếng binh đao.
Nếu không có gì nhầm lẫn thì Ninh Viên đã tới, y đã dẫn người đuổi đến nơi này. Y vốn định đích thân tới đưa Hoắc Thành đi rồi, chẳng qua đại ca của y đến trước y một bước mà thôi.
Hiển nhiên, tốc độ của Ninh Viên vượt xa những gì đại ca y dự đoán. Tên đàn ông vừa mới còn khoe khoang lập tức trở nên hoảng loạn. Loại người chỉ biết ngầm hạ thủ sau lưng người khác như tên này thì khi thật sự gặp chuyện, phản ứng đầu tiên sẽ là sợ mất mật!
Người bên Ninh Viên nhanh chóng đuổi tới nơi. Khi người của y và đại ca y đánh nhau, toàn bộ đèn đuốc đều đã rơi xuống đất, tắt ngóm, xung quanh vô cùng hỗn loạn. Trong núi giờ này cực kỳ u tối, tới gần thì còn miễn cưỡng nhìn ra ai với ai chứ cách xa một chút là chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mà thôi.
Hoắc Thành nhíu mày quan sát, sau đó nhân cơ hội không ai để ý, nhanh chóng tới bên Đường Hoan: “Đừng sợ, chúng ta từ từ rời khỏi nơi này.” – Anh thấp giọng nói với cô.
Ngửi được mùi máu tươi trong không khí, Đường Hoan cảm thấy cực kỳ khó chịu, nếu tiếp tục ở lại đây, chắc chắn sẽ bị ngộ thương. Cô bắt đầu mò mẫm rời đi cùng Hoắc Thành.
Hai người nằm bò trên mặt đất, Hoắc Thành vẫn luôn dùng cơ thể mình che chắn cho Đường Hoan.
Đúng lúc này, có lẽ vì chấp niệm của đại ca Ninh Viên quá nặng, gã không muốn em trai mình lập được công nên vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác của Hoắc Thành. Thấy anh định chạy trốn, gã sải bước về phía anh, cầm đao chém xuống…
Đường Hoan chẳng kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy bóng đao, cô lập tức xoay người Hoắc Thành lại, đổi vị trí với anh….