CHƯƠNG 489 – Thiếu soái si tình (81)
Hoắc Thành đã cố gắng đứng thẳng để giảm bớt sức nặng lên người Đường Hoan nhưng vẫn khiến cô mệt đến mức mồ hôi chảy đầy trên trán.
Hoắc Thành cảm thấy mình thật sự khốn nạn, rõ ràng anh là người đưa ra lựa chọn nhưng cuối cùng, người chịu khổ lại là Tịch Cẩm Hoan!
“Ui da……”
Tôi *beep* *beep* *beep*!
Mắt cá chân Đường Hoan truyền tới cơn đau xuyên tim. Khó trách ai cũng coi thường người què như cô, què đúng là “vướng chân” thật sự!
Đi đường núi đã đủ khó khăn, què thì buộc phải đi khập khiễng, Đường Hoan chỉ không để ý chút thôi mà đã dẫm phải hòn đá nhỏ, cô lập tức trở nên loạng choạng, đứng không vững, suýt chút nữa là kéo theo cả Hoắc Thành cùng ngã với mình.
“Tịch Cẩm Hoan, em có sao không?” – Hoắc Thành khẩn trương hỏi.
Vừa đau vừa tức, vành mắt đỏ lên, Đường Hoan hỏi ngược: “Anh thấy tôi có sao không?”
Hoắc Thành nghẹn lời.
“Tại sao tôi cứ gặp phải đám ôn thần các anh nhỉ, kẻ sau còn biết hố người hơn kẻ trước!” – Vừa nâng Hoắc Thành lên, Đường Hoan vừa nhỏ giọng oán giận. – “Gặp Tịch Cẩm Nguyệt, bị chị ta hố què một chân. Giờ gặp phải anh, có phải cũng sắp bị anh hố què luôn cái chân còn lại không?“
“Cẩm Nguyệt hại em què một chân là sao?” – Nghe cô nói vậy, Hoắc Thành không hiểu nên mở miệng hỏi lại.
“Ngày nhỏ, chị ta rơi xuống hồ băng, tôi cứu chị ta lên, cuối cùng chị ta lấy oán báo ơn, cắn ngược tôi, tôi như vậy không phải bị chị ta hố què một chân thì là gì?”
Rơi vào hồ băng?
Đột nhiên đầu óc Hoắc Thành trở nên trống rỗng: “Em nói vậy là sao?”
Cô từng cứu Tịch Cẩm Nguyệt khỏi hồ băng?
“Chân em bị như vậy từ bao giờ?” – Hoắc Thành nhanh chóng hỏi thêm.
Đường Hoan quay đầu nhìn anh. Dưới màn đêm, cô cười nhàn nhạt: “Hoắc Thành, nếu tôi nói, ngày nhỏ, tôi là người cứu anh, anh tin không?”
Đầu óc rỗng tuếch, Hoắc Thành buột miệng: “Không thể nào!”
Đường Hoan lập tức trầm mặt. Xem đi, đây là lý do vì sao cô mãi vẫn không chịu nói ra chuyện năm đó.
Có một số người khi họ đã tin vào điều gì thì rất khó lay động niềm tin của họ.
Anh ta không yêu bạn, nên không tin bạn!
Kể cả bạn có nói sự thật, anh ta cũng sẽ không tin.
“Xem ra đầu anh vẫn chưa hỏng hoàn toàn, năng lực phán đoán vẫn hoạt động bình thường. Không tin là đúng, tôi vừa bịa đặt, nói lung tung thôi, định nhân lúc anh yếu ớt, lừa anh ấy mà.” – Đường Hoan nhún vai.
Tin hay không thì cũng chẳng quan trọng, làm như người ta cần anh tin không bằng.
“Không phải tôi không tin em, tôi…”
Hoắc Thành cảm thấy mình làm sai, anh muốn cứu vãn, nhưng lúc này, Đường Hoan đã không còn muốn nghe anh nói nữa.
***
Hai người gian nan đi được một đoạn đường núi, đằng sau bắt đầu truyền tới tiếng ồn ào, dường như đang có người đuổi theo.
“Đi bên này!”
Ánh sáng từ ngọn đuốc lập loè đằng sau, âm thanh vang lên mỗi lúc một gần.
Số thằng nhãi Hoắc Thành này có vẻ cũng không được tốt lắm thì phải, hiển nhiên là đối phương đang đuổi theo anh rồi. Giờ Đường Hoan chỉ muốn ném anh xuống, chạy trốn một mình…
“Em nhanh chạy đi, mặc kệ tôi!” – Hoắc Thành thấp giọng, vội vàng nói với Đường Hoan.
“Anh cho rằng một người què có thể chạy xa được hả?” – Đường Hoan nắm chặt cánh tay Hoắc Thành, theo bản năng, cô cố gắng bước nhanh hơn.
Đường Hoan vừa bị trẹo chân, trước đó chân cô còn bị cọ xát nổi lên toàn bọng máu, giờ cô đau tới mức hơi thở trở nên nặng nề, hít thở cũng khó khăn.