CHƯƠNG 488 – Thiếu soái si tình (80)
Nước mắt Đường Hoan nặng tựa ngàn cân khiến tim Hoắc Thành đau quặn lên như thể bị người ta xé ra làm hai nửa vậy.
“Tịch Cẩm Hoan…..” – Hoắc Thành muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích từ đâu.
Tuỳ tiện dùng ống tay áo lau khô nước mắt, Đường Hoan nhanh chóng điều tiết cảm xúc, bình tĩnh nói: “Anh nghỉ ngơi tử tế trước đi, có chuyện gì, để sau khi chạy thoát rồi bàn tiếp.”
Câu nói của cô hoàn toàn chặn đứng những lời Hoắc Thành định nói.
***
Trong kế hoạch của Hoắc Thành, trên đường đi, anh để lại ký hiệu, người của anh sẽ theo đó mà tìm tới nơi này, tuy rằng cần chút thời gian nhưng tất cả đều sẽ chấm dứt theo kế hoạch. Còn về phần Hoắc Phong có được cứu hay không, ai thèm để ý! Dù sao thì anh cũng chỉ đồng ý với Tịch Cẩm Nguyệt đi chuộc Hoắc Phong chứ có đáp ứng sẽ mang gã nguyên vẹn trở về đâu.
Chỉ là, không phải lúc nào mọi chuyện cũng xảy ra theo đúng kế hoạch.
Đêm đến.
Cả sơn trại bỗng nhiên thắp đèn sáng rực.
Cửa nhà tù đột ngột mở ra.
“Tịch tiểu thư, sơn trại xảy ra chút chuyện, cô nhanh chóng chạy trốn trước đi, đừng để bị liên luỵ.”
“Xảy ra chuyện gì?” – Đường Hoan muốn hỏi cho rõ nhưng dường như đối phương rất vội, mở cửa tù ra xong thì lập tức chạy đi giúp sức, để Đường Hoan thộn mặt ở lại.
***
Đường Hoan không biết, người trùm thổ phỉ nguyện trung thành lại là người ngày thường ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng trong phủ Hoắc đại soái – Ninh Đại thiếu, Ninh Viên.
Ninh Viên là đứa con trai Ninh đại soái coi trọng nhất, nhưng không có nghĩa y là người duy nhất được coi trọng. Ninh đại soái nửa đời nam chinh bắc chiến, đi đến đâu là “thu hoạch” tới đó, lão lại lớn tuổi như vậy rồi, con trai nhiều đến mức có thể mang ra bán sỉ được luôn ấy chứ.
Ninh Đại thiếu được gọi là “Đại thiếu” nhưng y lại không phải là con cả của Ninh Đại soái. Ở Lệ Thành, trước khi cưới vợ cả, không biết Ninh Đại soái đã có bao nhiêu đứa con riêng nữa. Ninh Viên được gọi là “Đại thiếu” chẳng qua là vì y là đứa con do người vợ cả được Ninh Đại soái cưới hỏi đàng hoàng sinh ra mà thôi.
Càng có tuổi, Ninh Đại soái càng nhớ tới cốt nhục tình thân, vì thế, lão nóng đầu lên, bắt đầu mang những đứa con trai riêng vừa mắt lão, có chút tư chất về phủ, khiến chúng xích mích với nhau, quấy đến mức cả phủ “gà chó không yên”.
Ninh Viên nhỏ tuổi hơn vài đứa con riêng của Ninh Đại soái nên rất khó khiến những đứa con riêng đó tâm phục, hơn nữa, y lại ở nước ngoài du học nhiều năm mới về, vì vậy chưa thể vững gót ngay được.
Y vừa về nước là bắt đầu chuẩn bị làm Thiếu soái, tất nhiên sẽ có vài tên anh em không cam tâm, bắt đầu gây khó dễ.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra đêm nay liên quan tới một người anh của Ninh Viên. Đối phương là đứa con lớn tuổi nhất được Ninh Đại soái đón về nên dã tâm cũng cực kỳ lớn.
Biết Ninh Viên bắt được Hoắc Thành, định dùng anh đàm phán với Hoắc Đại soái để đổi về nhiều lãnh địa cho Lệ Thành, đối phương bắt đầu nổi lên ý định cướp công —— Cướp Hoắc Thành về tay rồi kể công với cha mình. Kể cả lần này không thể cướp được Hoắc Thành thì đối phương cũng không định để Ninh Viên lập công.
Vì thế, đêm nay, sơn trại mới bị tập kích đột ngột.
Thấy xiềng xích trên cửa thật sự được tháo ra, mắt Đường Hoan bắt đầu sáng lóng lánh. Cô nâng Hoắc Thành lên, khập khiễng chạy ra khỏi nhà tù.
Tuy cô què nhưng cô chạy trốn vô cùng tích cực.