CHƯƠNG 487 – Thiếu soái si tình (79)
Không biết phải gắng sức đến mức nào, Hoắc Thành mới giật giật được bàn tay. Anh nắm lấy bàn tay của người bên cạnh mình, gọi: “Tịch Cẩm Hoan…”
Môi anh không ngừng mấp máy nhưng âm thanh phát ra lại nhỏ đến mức gần như không nghe thấy gì. Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh khá đáng thương, chắc hẳn người đánh anh đã xuống tay rất mạnh.
“Tỉnh rồi hả?” – Đường Hoan lau lau vệt máu trên trán anh.
Tốt nhất là đừng để lại vết sẹo nào quá lớn đấy, dù sao thì Đường Hoan cũng là người thích ngắm cái đẹp, người nào có nhan sắc thì cô sẽ khoan dung người đó hơn một chút, nếu anh bị “huỷ dung”, có khi cô sẽ đánh anh đến mức anh phải khóc gọi bố luôn ấy chứ.
“Em giận lắm đúng không?” – Hoắc Thành thấp thỏm hỏi.
Đường Hoan cười nhàn nhạt khiến anh không nhìn ra bất cứ điều gì: “Không tức giận, đừng nghĩ nhiều.”
“Nhưng rõ ràng em vừa nói…” … Muốn chia tay tôi. Hoắc Thành cảm thấy sợ hãi, không dám nói hết câu.
“Nếu anh đã nghe được thì càng tốt, sau này tôi đỡ phải nghĩ xem nên mở miệng nói việc này với anh thế nào.” – Đường Hoan đấm đấm cái chân què của mình, sau đó ngồi xuống đất, cởi giày tất ra, chọc vỡ bọng máu trên chân.
Hệ thống: [……]
Ký chủ rác rưởi nhà ta quả nhiên khác với những kẻ “yêu diễm đê tiện” bên ngoài, ở trước mặt Boss mà cô cứ thế ôm chân, làm một “đại hán móc chân” chính hiệu như vậy, quả thật…
Rất có “hương vị”!!!
“Nhưng em vừa nói em không tức giận.” – Hoắc Thành sốt ruột, vội vàng muốn ngồi dậy.
Đường Hoan cười thành tiếng: “Bởi vì tôi đã quyết tâm từ bỏ nên mới không tức giận!”
Nếu một người phụ nữ vẫn còn cuồng điên tức giận với anh thì chứng tỏ người phụ nữ đó vẫn còn mong chờ, nhưng nếu người ta yên yên tĩnh tĩnh, bắt đầu tự điều tiết tâm tình của mình thì nào còn đường cứu vãn nữa.
“Tịch Cẩm Hoan, em muốn từ bỏ thứ gì? Em muốn rời bỏ tôi?” – Hoắc Thành chật vật đứng dậy, vì trên lưng anh toàn là vết thương nên động đậy một chút thôi cũng khiến anh đau đến mức thở hổn hển.
“Tôi là chồng em! Là người đàn ông mà em sẽ nắm tay đi hết quãng đời còn lại.” – Hoắc Thành nhấn mạnh. – “Sau khi vứt bỏ tôi, em định chọn đến với ai, Ninh Viên ư? Hắn ta là đứa con trai mà Ninh Đại soái ở Lệ Thành coi trọng nhất, em nghĩ rằng hắn ta thật sự thật lòng với em sao?” – Hoắc Thành cực kỳ phẫn nộ, anh không áp được lửa giận xuống, bắt đầu nói không lựa lời.
“Cùng nhau đi hết quãng đời còn lại?” – Đường Hoan nỉ non nhắc lại câu này, sau đó cười với Hoắc Thành, cô cười cực kỳ châm chọc. – “Giờ anh mới nói tới việc anh là chồng tôi? Hoắc Thành, tôi coi anh là người đi cùng mình đến cuối đời, nhưng, anh thì sao?” – Đường Hoan đột nhiên nâng cao giọng mang theo vô vàn tủi thân – “Anh đối xử với tôi thế nào?”
“Tịch Cẩm Nguyệt về phủ, anh đích thân tới tận cửa thành đón chị ta, mặc kệ tôi một mình khập khiễng đi bộ về nhà! Tịch Cẩm Nguyệt sinh con, anh đứng ngoài sân, lo cho chị ta còn hơn cả chồng chị ta! Tịch Cẩm Nguyệt cầu xin anh, tôi cũng cầu anh, nhưng cuối cùng thì sao…” – Đường Hoan bất lực nhún vai – “Cuối cùng thì anh vẫn chọn mạo hiểm vì chị ta.”
Đường Hoan cho rằng mình đã quen chịu tủi thân rồi nên khi nói những lời này, cô sẽ không cảm thấy đau lòng mới đúng, nhưng càng nói, cô càng không nhịn được, nước mắt cứ thế lăn dài trên khuôn mặt cô: “Anh nói tôi và Ninh Viên không thể ở bên nhau chẳng qua là vì anh cho rằng tôi là người què, không lên nổi mặt bàn mà thôi!”
“Tôi…” – Thấy cô khóc, Hoắc Thành hoảng loạn vô cùng.
“Hoắc Thành, tuy tôi què một chân nhưng tôi cũng có tôn nghiêm! Tịch Cẩm Nguyệt là phụ nữ, tôi cũng là phụ nữ! Tuy rằng bị người ta chỉ trỏ là người què quen rồi, nhưng, tôi vẫn sẽ tủi thân, vẫn sẽ không vui!”