CHƯƠNG 484 – Thiếu soái si tình (76)
Để tránh bị phát hiện, sơn trại ở sâu tận trong núi, đường đi vừa nhỏ vừa vòng vèo, người không quen đường mà đi vào thì chắc chắn sẽ bị mất phương hướng.
Vừa đặt chân vào trong sơn trại, Hoắc Thành còn chưa kịp mở miệng đàm phán đã bị đối phương sai mấy tên chân tay trói lại, cướp sạch ngân phiếu trên người.
Trùm thổ phỉ cười khinh khỉnh: “Người ta nói Hoắc Tam thiếu dựa vào Tứ Di thái của Tịch gia nên làm ăn cực kỳ phát đạt, xem ra chẳng sai, nếu không, làm gì có chuyện trong một thời gian ngắn lại kiếm đủ nhiều ngân phiếu như vậy.”
“Các người có ý gì? Vào rừng làm cướp chẳng lẽ không tuân theo quy tắc giang hồ hả?” – Bị trói chặt bằng dây thừng nhưng Hoắc Thành vẫn rất bình tĩnh, anh chau mày hỏi.
“Quy tắc giang hồ?”
Nghe được bốn chữ này, trùm thổ phỉ cảm thấy có chút hoài niệm: “Trước kia, đúng là bọn này tuân thủ quy tắc giang hồ, nhưng biết sao giờ, huynh đệ bọn này ăn bữa nay, lo bữa mai, vì tiền, vì mạng, chỉ đành ném quy củ sang một bên thôi!”
Trước đó, loạn thế chưa tới, tuy bọn họ vào rừng làm cướp nhưng trong xương cốt vẫn còn hai chữ “hiệp nghĩa”, chỉ là, cuộc sống trở nên nghèo khó, vì có thể tiếp tục tồn tại, người ta còn bán con bán cái được thì thôi, mẹ nó, ai quan tâm cái gọi là quy tắc giang hồ nữa?
“Có kẻ sai các người làm vậy?”
Vào rừng làm cướp cũng chỉ vì tiền mà thôi. Giờ Hoắc Thành mang tiền tới rồi nhưng đối phương không chịu thả người thì chứng tỏ đối phương không hề có ý định đó. Trực giác của anh không sai, mục tiêu của vụ việc lần này là anh!
Trùm thổ phỉ bình tĩnh đáp: “Đúng là có người sai bọn này làm việc đấy, sao nào?”
“Kẻ đó cho các người bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp đôi.”
Trùm thổ phỉ cười khẩy một tiếng, sờ sờ mũi mình như thể nghe được chuyện gì đó thú vị: “Nếu là làm ăn buôn bán cái khác, có khi bọn này đồng ý ngay ấy chứ, nhưng lần này, Hoắc Tam thiếu à, ngại quá!” Chuyện lần này không phải cứ tiền là giải quyết được, người kia có ơn cứu mạng gã, gã làm là để trả ơn.
“Người đâu, dẫn Hoắc Tam thiếu đi xuống nghỉ ngơi, mang ‘bản lĩnh’ của anh em trại ta ra thay phiên ‘chiêu đãi’ Hoắc Tam thiếu tử tế.”
Hoắc Thành biết lần này anh không thể tránh khỏi việc phải chịu đòn. Nếu anh đoán không sai, bọn cướp chưa lấy mạng anh ngay là vì đang chờ kẻ đứng sau tới.
Trước khi kẻ sau màn đưa ra mệnh lệnh, có lẽ mạng sống của anh tạm thời an toàn.
Hoắc Thành cực kỳ bình tĩnh, chỉ là chịu khổ ngoài da thịt mà thôi, không lâu nữa, người của anh sẽ tới nơi. Tuy đối phương rất đề phòng nhưng cũng chẳng thể chu toàn mọi mặt được, trên đường tới nơi này, anh đã tạo ra các ký hiệu đặc thù, chỉ cần có đủ thời gian, chắc chắn người của anh sẽ tìm được tới nơi.
Đi lại trong núi, cái chân què của Đường Hoan đau tới mức cô phải hít hà, cô thầm mang Hoắc Thành ra trù ẻo cả trăm lần.
Giờ phút này, Hoắc Thành đang phải trải qua đúng những gì cô nguyền rủa —— bị tra tấn thừa sống thiếu chết.
Cách tra tấn của loại sơn trại thổ phỉ vô pháp vô thiên[1] kiểu này đều là nhằm vào chỗ đau, điểm yếu nhất trên cơ thể con người.
Cả người Hoắc Thành ướt đẫm máu tươi, mặt anh trắng bệch, cực kỳ chật vật, nhưng, anh vẫn luôn cắn răng duy trì tỉnh táo. Nếu không tỉnh táo, sao anh biết được kẻ thao túng đằng sau vụ này là ai?
[1]không tuân theo phép tắc, pháp luật, không có nhân tính, đạo đức, coi trời bằng vung.
***
Đi tới cổng sơn trại, Đường Hoan mệt đến mức cả người nhễ nhại mồ hôi, chỉ muốn nằm liệt ra đất luôn cho rồi.
Cô để mặc người của sơn trại xách mình vào trong, không phản kháng.
“Người anh em, chúng ta thương lượng chút đi, tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, đừng thô bạo như vậy….”