CHƯƠNG 483 – Thiếu soái si tình (75)
Hệ thống: [……]
Mạch não kiểu này là mạch não của kẻ ngốc đúng không?
Đương nhiên, Đường Hoan biết Hoắc Thành vì Tịch Cẩm Nguyệt nên mới mạo hiểm đi cứu Hoắc Phong. Vì vậy, cô mới nói vài câu vui đùa như thế, cô không hề muốn quản chuyển này.
Vì cái gì mà mỗi lần người khác làm hỏng việc[1], cô đều phải gánh vác hậu quả?
Cô đâu phải Nữ Oa, có thể nháy mắt dùng đá vá trời!
Muốn cô vá cái sọt[1], có khi sẽ đi luôn cái mạng già của cô ấy chứ!
[1]篓子 là cái sọt; 捅篓子(chọc thủng cái sọt) làm hỏng việc
Nhưng, Đường Hoan có muốn bỏ gánh không làm cũng chẳng được, Thống rác rưởi cứ lải nhải mãi bên tai cô như hồn ma hiện về đòi mạng vậy.
[ Cô dùng tay phải tự vuốt ngực trái của mình rồi nói cho ta biết, cô nỡ lòng bỏ dở giữa chừng thật ư?]
Đường Hoan dùng tay phải xoa xoa ngực trái: “Tôi thấy bánh bao của tôi sờ rất thích tay!”
Thống rác rưởi: [……] Cầm thú, chôn vùi đạo đức!!!
So về độ vô sỉ, hệ thống chào thua Đường Hoan. Vì thế, nó chỉ có thể lăn lộn bán manh: [Hoan Hoan thân ái ơi, cô đừng như thế mà…]
Da gà da vịt Đường Hoan rụng ra đầy đất.
[ Chúng ta đã nói sẽ đời đời kiếp kiếp đồng hành cùng nhau rồi, nếu nhiệm vụ cứ thất bại hoài, người ta cũng bị phạt ý chứ!]
Đường Hoan: …… Tôi không hề, tôi chưa từng, ông đây chưa bao giờ nói thế!
[ Giúp đi mà, Hoắc Thành chẳng khác nào cái chày gỗ, nhưng ta đây lại là tiểu đồng bọn trung thành của cô nha!]
Trung thành?
Mẹ nó, rõ ràng lần nào cậu cũng chỉ biết gây chuyện!
Làm nũng bán manh xong, hệ thống bắt đầu gào khóc, giọng nói non nớt của nó mà gân cổ gào lên thì có khác nào “ma âm” đâm xuyên não đâu.
Ngày thường thì đê tiện, có chuyện lại bắt đầu gào khóc như trẻ con, Đường Hoan cảm thấy mình cứ như đang nuôi một đứa con trai vậy.
Nằm im trên trên giường một lúc lâu, Đường Hoan chấp nhận số phận, bò dậy.
“Được rồi, đừng gào nữa!”
Tiếng khóc non nớt lập tức dừng hẳn.
***
Tuy rằng Hoắc Thành khốn nạn thật nhưng Đường Hoan vẫn phải đi tìm anh. Cho dù cô có căm ghét loại đàn ông hứa nhăng hứa cuội, do dự, không quyết đoán đến mức nào thì cô vẫn phải làm nhiệm vụ. Cô nhẫn nhịn lâu vậy rồi, nếu thật sự bỏ dở thì đúng là không đáng.
Đường Hoan khập khiễng lên đường, thuê một chiếc xe ngựa chở mình tới ngoại ô rồi lết cái chân què, đi lên núi theo chỉ dẫn của hệ thống. May mà cô không phải loại người mềm yếu gì nên vẫn có thể chịu “tra tấn” được, mặc dù chân cô đã rộp lên toàn bọng nước thì cô vẫn có thể cắn răng, tiếp tục kiên trì.
[ Hoan Hoan thân ái cố lên, chỉ cần kiên trì là chúng ra sẽ nhìn thấy ánh sáng thắng lợi!]
Thống rác rưởi biết Đường Hoan không thật sự muốn đi cứu Hoắc Thành nên dọc đường, nó vẫn luôn cổ vũ cho cô.
[ Cô tưởng tượng mà xem, chân cô què như vậy nhưng vẫn không chịu lùi bước, đi thẳng vào nguy hiểm cứu Boss, đến lúc cứu được, cô còn lo boss sẽ không một lòng một dạ với cô, lo anh ta sẽ lại bị quang hoàng chiếu nóng não mà thua trong tay khí vận chi tử nữa sao?]
Đường Hoan cười lạnh một tiếng: “Tôi hy vọng, trước khi tôi tìm thấy anh ta, anh ta bị người khác đánh cho tơi bời, tạm thời không còn khả năng gây chuyện nữa.”
Lập tức, Thống rác rưởi im miệng : [ …… ]
Hiu hiu hiu, ký chủ rác rưởi quá hung tàn!
Đường Hoan quả thật là có cái miệng quạ đen, nói việc tốt không linh, việc xấu thì linh vô cùng.
Tình trạng lúc này của Hoắc Thành thật sự không quá lạc quan…