CHƯƠNG 482 – Thiếu soái si tình (74)
“Chỉ là một tên sai vặt mà thôi, chẳng lẽ đương gia của các người còn lo lắng tên sai vặt này có bản lĩnh lật trời không bằng?” – Hoắc Thành cười nhạo.
Ai ngờ, đối phương lại đáp một cách thản nhiên: “Lo chứ, tâm phòng người không thể không có. Một là một mình Hoắc Tam thiếu đi theo tôi, hai là mời Hoắc Tam thiếu quay trở về đường cũ.”
Hoắc Thành chỉ có thể tiếp tục một mình đi theo thầy tướng số.
Trong lòng anh lúc này càng cảm thấy có gì đó không đúng. Đa phần đám thổ phỉ, giặc cỏ đều bộp chộp, quê mùa, bình thường đi cướp thì cực kỳ thô bạo, làm việc kín đáo như vậy không giống tác phong bình thường của chúng! Một chi tiết nhỏ cũng được tính toán cẩn thận, có thể thấy, đối phương là người khá cao tay.
***
[ Tinh —— Tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này: Tình yêu là gì?]
Khi Đường Hoan đang say giấc mộng, hệ thống lại “xác chết vùng dậy”, tuyên bố nhiệm vụ khiến cô sợ tới mức suýt nữa thì lăn từ trên giường xuống.
Mấy ngày nay, cô luôn thấp thỏm bất an, cảm thấy dường như sắp có việc gì xảy đến, khó khăn lắm mới mượn đà mệt mỏi mà ngủ được thì hệ thống lại “Tinh” một tiếng rõ to như thế… chết mất thôi!
[ Tình yêu là gì?]
Thống rác rưởi bắt đầu nói bằng giọng điệu “trữ tình”, khi nó đang định tiếp tục làm màu thì Đường Hoan đã đáp: “Tình yêu là một luồng ánh sáng màu xanh lục[1], xanh đến mức khiến người ta hốt hoảng?”
Hệ thống tức tới mức hộc máu: [Cô im đi!]
Đường Hoan:……
[ Một chữ tình khiến người ta đau thấu tâm can, khiến người ta khom lưng uốn gối. Yêu là gì? Yêu là sự rung động ngay từ lần đầu gặp mặt, là tôn trọng lẫn nhau, là cử án tề mi[2], cũng có thể là… bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu, người kia vẫn chờ mình dưới ngọn đèn chập chờn. Nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này mang tên “Tình yêu là gì”, giúp Hoắc Thành…]
Sau một hồi văn thơ, hệ thống phát hiện, khi nó tuyên bố nhiệm vụ, Đường Hoan đã ngủ tiếp mất rồi!
Mẹ nó!
Ấy vậy mà ký chủ rác rưởi lại ngủ được?
[ Chết mất thôi, Boss phản diện bị Tịch Cẩm Nguyệt cướp đi rồi!]
Đường Hoan không động đậy.
[ Cô mà ngủ nữa là Hoắc Thành sẽ nối lại tình xưa với Tịch Cẩm Nguyệt đó!]
Đường Hoan vẫn không động đậy.
[ Nhiệm vụ chi nhánh của thế giới này trị giá 10 điểm công đức.]
Đường Hoan lập tức lật người: “Sao nhiều thế?”
[……] – Bực nha! Vì sao nó lại đụng trúng thứ ký chủ rác rưởi này chứ! – [ Cô gái, ta cho cô nhiều, cô còn ý kiến?]- Thống bá đạo lập tức online.
Thật ra, thống tử cũng chột dạ lắm, thậm chí nó còn hơi sờ sợ nữa cơ, bởi vì điểm công đức càng cao thì chứng tỏ ký chủ nhà nó càng phải chịu nhiều đau khổ. Dù sao thì cô cũng không có quang hoàn, không có bàn tay vàng, số còn đen, muốn đạt được thứ gì đó thì chắc chắn phải đánh đổi nhiều điều.
Nghĩ tới mười điểm công đức, Đường Hoan vui đến mức cười hì hì hì: “Không có ý kiến, không vấn đề gì hết…”
Một nghìn điểm công đức là chữa được bệnh nan y, nếu mỗi thế giới đều được mười điểm công đức thì chỉ cần một trăm thế giới là đủ rồi!
Đường Hoan đếm đếm ngón tay….
Ủa mé! Vì sao đường còn dài vậy?
“Đúng rồi, sao tự nhiên lại tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh?” – Còn đang đắm chìm trong vui sướng, Đường Hoan không hề ngẩng đầu lên mà chỉ thuận miệng hỏi.
[…… Hoắc Thành đi cứu người rồi.]
Hệ thống dứt lời, Đường Hoan nghe xong thì chưa phản ứng lại ngay, đợi khi “load” hết, mặt cô lập tức trầm xuống.
“Gì cơ?”
[…. Hoắc Thành “đơn thương độc mã”[3] đi cứu Hoắc Phong.]
Đường Hoan “tiêu hoá” mất một lúc lâu.
Hoắc Thành đi cứu Hoắc Phong, sau đó có nhiệm vụ chi nhánh: Tình yêu là gì?
“Cho nên, tôi cần giúp anh em bọn họ vượt qua hoạn nạn lần này, khiến họ phát hiện tình cảm dành cho đối phương là tình yêu, sau đó nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, kết cục viên mãn?” – Đường Hoan hỏi thử.
[1]bên Trung, đội nón xanh = cắm sừng của mình. Chỗ này, Đường Hoan nói mỉa “tình yêu là ánh sáng cắm sừng”
[2]cử án tề mi(tạm dịch: nâng mâm nên ngang lông mày): chỉ sự tôn trọng, tôn kính chồng mình của người vợ.
[3]đơn thương độc mã(một thương, một ngựa): đơn độc một mình.