CHƯƠNG 481 – Thiếu soái si tình (73)
Liên tiếp vài ngày, Hoắc Thành đều tránh gặp Tịch Cẩm Nguyệt.
Nhưng, nữ chính thì vẫn luôn là nữ chính, bất cứ cứ lúc nào cũng có thể lợi dụng sơ hở để hành động.
Hôm nay, khi Hoắc Thành đang chuẩn bị ra ngoài bàn việc làm ăn thì bị Tịch Cẩm Nguyệt ngăn lại. Ả ôm theo con gái mình rồi quỳ xuống đất: “A Thành, hôm nay bọn cướp lại mang thư tới, còn kèm theo…” nói đến đây, ả khóc nấc lên không thành tiếng – “Một ngón tay của Phong ca. Nếu em cứ tiếp tục không chịu cứu anh ấy, chị không biết phải làm thế nào nữa, chỉ đành ôm con đập đầu chết ở cửa phủ đại soái, tránh việc Phong ca ra đi một mình, để lại cô nhi quả phụ không nơi nương tựa….”
Trước nay, Tịch Cẩm Nguyệt luôn có dáng vẻ của một khuê tú dịu dàng, chưa từng thay đổi. Nhìn thấy mắt ả sưng vù lên vì khóc, không phải Hoắc Thành không đau lòng, nhưng, anh đã hứa với Tịch Cẩm Hoan.
Anh đã hứa với cô rồi!
Hoắc Thành vẫn không chịu giúp đỡ, khi còn niên thiếu, anh đã từng làm theo mọi yêu cầu của Tịch Cẩm Nguyệt nhưng lúc này lại do do dự dự, thật sự khiến ả nản lòng.
Ả nhìn Hoắc Thành đầy trông chờ. Hai tay Hoắc Thành nắm chặt thành quyền——
“Cẩm Nguyệt, thật xin lỗi, tôi……”
Nghe được tiếng xin lỗi, lòng Tịch Cẩm Nguyệt lạnh mất một nửa. Trong đầu hiện lên ngón tay được gửi kèm cùng bức thư, mắt ả toát lên vẻ quyết tiệt: “A Thành, em còn nhớ ơn cứu mạng hồi nhỏ không? Coi như là báo đáp ơn cứu mạng, giờ em cứu Phong ca được không? Lúc đó em đã nói nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng!”
Trước nay, ả chưa từng chủ động thừa nhận người cứu anh là ả, cũng từ chối khi anh muốn báo đáp, vì ả biết người thật sự cứu anh là ai! Ả không muốn mang danh hại Tịch Cảm Hoan xong còn trắng trợn ôm đi công lao của cô nên không hề chủ động nói với Hoắc Thành rằng người cứu anh ra khỏi hồ băng là mình, là Hoắc Thành tự hiểu nhầm mà thôi, không phải do ả nói!
Nhưng bây giờ…
Ả không thể không dùng việc này, không thể không chiếm công của Cẩm Hoan, ả quá yêu Phong ca, ả không thể mất gã!
Ngón tay Hoắc Thành hơi run rẩy.
Ân cứu mạng……
Nhìn thấy anh bắt đầu lung lay, Tịch Cẩm Nguyệt tiếp tục năn nỉ: “A Thành, em đã nói, vì ân cứu mạng, bất kể là chị đưa ra yêu cầu gì, em cũng sẽ đáp ứng!”
Một bên là lời hứa với Tịch Cẩm Hoan, một bên là ân cứu mạng năm xưa… Hoắc Thành rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.
Anh nắm chặt bàn tay, cau chặt mày, cuối cùng phun ra một chữ——
“Được.”
“Tôi chuẩn bị tiền cho chị, đi chuộc Hoắc Phong cho chị, nhưng tôi không đảm bảo mình có thể mang anh ta về. Còn nữa, chuyện này không thể để Cẩm Hoan biết.”
Nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ tức đến mức dậm chân!
Tịch Cẩm Nguyệt vội vàng gật đầu lia lịa.
***
Dưới sự thúc giục của Tịch Cẩm Nguyệt, Hoắc Thành chuẩn bị đủ ngân phiếu, ngày hôm sau, anh mang theo gã sai vặt, đi tới địa điểm ghi trong thư.
Tuy chữ bọn bắt cóc rất xấu nhưng làm việc lại cực kỳ cẩn thận. Địa điểm được chỉ định là một quán trà nhỏ ở ngoại ô, người được chỉ định gặp là một lão tiên sinh đoán mệnh.
“Hoắc Tam thiếu, để tránh phát sinh thêm nhiều vấn đề, không thể mang theo người hầu.”
“Chỉ là một tên sai vặt mà thôi, chẳng lẽ đương gia của các người còn lo lắng tên sai vặt này có bản lĩnh lật trời không bằng?” – Hoắc Thành cười nhạo.