Có lỗi sai chính tả, lỗi đánh máy gì, mọi người nhác Diệp mỗ với nha.❤️
———-
CHƯƠNG 478 – Thiếu soái si tình (70)
Hoắc Thành lờ mờ cảm nhận được đằng sau có mưu mô nào đó. Trực giác mách bảo anh, vụ bắt cóc này không nhằm vào Hoắc Phong, mà là nhằm vào anh
Để lợi nhất cho mình, bọn cướp phải chỉ định một người phụ nữ yếu đuối đi giao tiền mới đúng.
Nhưng chúng lại chọn Hoắc Thành….
Rốt cuộc thì người phía sau muốn gì?
“A Thành, em thật sự định trơ mắt nhìn đại ca của mình chết ư?” – Tịch Cẩm Nguyệt nhìn Hoắc Thành bằng đôi mắt long lanh ánh nước, đượm buồn và bất lực.
Thấy ả như vậy, Hoắc Thành càng thêm bực bội.
Kể cả có ý định bắt đầu lại, anh cũng vẫn không muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc sướt mướt, yếu ớt của ả ta.
“Cẩm Nguyệt, những kẻ đó chỉ định tôi đi đưa ngân phiếu. Chị có nghĩ tới chuyện tôi sẽ gặp nguy hiểm không?”
Nghe vậy, Tịch Cẩm Nguyệt lập tức sửng sốt.
Hoắc Thành chợt cảm thấy thất vọng vô cùng, anh biết trước kết quả, biết trong lòng ả không có anh nên không để ý tới an nguy của anh, nhưng, nếu vậy, tại sao hồi nhỏ lại không màng tất cả mà cứu anh? Rõ ràng năm đó, hai người đã gây chuyện cực kỳ căng thẳng, còn đánh nhau, khiến đối phương ngã xuống hồ băng cùng mình, vậy mà cô ngốc này vẫn cứu anh, mặc cho trời đông giá rét! Nước hồ trời đông lạnh tới mức nào, đến giờ anh vẫn còn nhớ rõ! Ả lại là người nhu nhược, chưa từng chịu ấm ức, thiệt thòi, gặp chuyện thì hốc mắt lập tức sẽ đỏ lên tựa con thỏ vậy…
Hoắc Thành hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cảnh ả gắng gượng kéo mình lên từ hồ nước lạnh trong tiết trời ác liệt như vậy…
Hơn nữa, sau khi được cứu lên, anh đã bất tỉnh, ả còn chăm sóc anh cẩn thận, tỉ mỉ nữa chứ!
Biết địa vị anh ở phủ Đại soái khá “khó nói”, ả dặn dò anh vô cùng kỹ rằng đừng để người khác biết chuyện này, tránh gây thêm phiền phức cho chính mình.
Ả thông minh, nhanh nhạy, nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra lại là người cứng cỏi, khác xa với mẹ ruột của anh, nhát gan, yếu đuối, không thể chăm sóc được người bên cạnh.
“Cẩm Nguyệt, tôi thích chị nhiều năm như vậy, cuối cùng vì thân phận mà thua Hoắc Phong, chị cảm thấy tôi sẽ cam tâm cứu anh ta?” – Hoắc Thành cười tự giễu.
Tịch Cẩm Nguyệt ngạc nhiên: “Nhưng… Phong ca là đại ca của em mà!”
Anh em một nhà, chẳng lẽ không nên giúp đỡ lẫn nhau?
“Chị quên anh ta chẳng qua chỉ là người anh cùng cha khác mẹ của tôi thôi à?”
Kể cả có là anh em cùng cha cùng mẹ mà một đứa luôn bị chèn ép thì sớm muộn gì đứa con đó cũng sẽ trở nên giống anh bây giờ, tâm lý vặn vẹo.
“A Thành, chị biết em đã phải chịu nhiều uất ức nhưng coi như là chị cầu xin em được không, em cứu Phong ca đi! Đừng nói những lời nhữ vậy nữa, chị biết thật ra em rất lương thiện, em không phải loại người có thể đẩy anh mình vào đường chết!” – Nước mắt tựa hạt châu liên tiếp rơi xuống, Tịch Cẩm Nguyệt cầu xin Hoắc Thành.
Ả giãy giụa bò dậy, lảo đảo đi tới bên Hoắc thành, ngã xuống ngay cạnh chân anh, quỳ gối cầu xin.
“Em không cứu, Phong ca sẽ chết mất! Chỉ cần em đồng ý cứu anh ấy…” – Tịch Cẩm Nguyệt hơi hơi ngẩng đầu, như thể quyết tâm đập nồi dìm thuyền, mang theo chút cứng cỏi lại tuyệt vọng, nói: “Em muốn chị làm gì cũng được!”
“Muốn chị làm gì, chị cũng đồng ý?” – Hoắc Thành cười lạnh.
Đương nhiên là anh nghe hiểu hàm ý trong lời nói của ả.