CHƯƠNG 477 – Thiếu soái si tình (69)
Vì không muốn Đường Hoan hiểu lầm, Hoắc Thành cố ý giải thích với cô. Xem ra anh thật sự quan tâm tới cảm xúc của cô, nếu không đã chẳng nói nhiều đến thế.
Có vẻ như anh thích cô thật rồi.
Ý thức được điều này, Hoắc Thành không cảm thấy khó chịu như trong tưởng tượng.
Anh đã từng cho rằng mình dành toàn bộ tình yêu cho Tịch Cẩm Nguyệt, hơn nữa, tình cảm của anh sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng, lúc này, anh mới biết, anh đã bất giác thay đổi từ lúc nào…
“À.” – Đối với lý do của Hoắc Thành, Đường Hoan uể oải trả lời.
Đại ca, anh không cần giải thích đâu.
Dù sao thì anh có giải thích thế nào, tôi cũng không vui nổi!
Nửa tiếng.
Một tiếng.
Hai tiếng……
Mẹ nó, đây là “đi một lát rồi về” ấy hả?
Đi cái mông chứ đi!
Đường Hoan ngả người xuống giường, bắt đầu “sa ngã”.
[Hoan à, cô không mau đi xem có việc gì không, chẳng may Boss phản diện bị nữ chính xui dại thì cô phải làm gì bây giờ?]
“Không, không liên quan tới tôi, tôi cảm thấy chúng ta phải biết thân biết phận một chút, đừng cố với lấy những thứ không thuộc về mình, cuộc sống mới vui vẻ được!”
[……] ta nhổ vào!
Nói thì “có vẻ” lắm nhưng thật ra là do cô lười mà thôi!
[Làm người ấy mà, phải có ước mơ hoài bão, đúng không? Đừng bỏ dở giữa chừng vậy nha! Cô nghĩ mà xem, cô lết cái chân què, sinh hoạt ở thế giới này, chịu đau đớn do thời tiết vì nó lâu như vậy rồi, nhưng đau hoài đau mãi, cuối cùng lại không hoàn thành nhiệm vụ, có phải là thiệt lớn không?]
Hệ thống mệt tâm vô cùng.
Hệ thống nhà người ta chỉ cần tuyên bố nhiệm vụ, ký chủ không hoàn thành thì mạt sát ký chủ là xong, cuộc sống vô cùng thoải mái, vì sao tới nó lại phải kiêm luôn chức vụ chuyên viên tư vấn tâm lý, kéo tâm trạng của ký chủ rác rưởi lên chứ?
“Cậu nói cũng đúng!” – Đường Hoan ngồi bật dậy hệt một cá chép lộn mình. – “Tên Hoắc Thành khốn kiếp kia do một tay tôi nâng đỡ lên, không thể để Tịch Cẩm Nguyệt chiếm lợi được! Ả ta hại tôi thảm như vậy, tôi chắc chắn phải nâng cao ý chí chiến đấu chút rồi!”
Nếu không thì cô quá có lỗi với cái chân què của mình.
Đường Hoan vừa lẩm bẩm, vừa xuống giường: “Tôi nghĩ mình nên đi xem xem…”
***
Trong phòng.
Hoắc Thành ngôi trên ghế, chậm rãi gõ ngón tay xuống mặt bàn, hai hàng lông mày nhíu chặt đầy vẻ suy tư.
Bên cạnh tay anh là bức thư được kẻ ăn mày đưa tới lúc chạng vạng ngày hôm nay. Chữ trong thư xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lời lẽ lại chẳng khách khí chút nào.
“A Thành, em nhất định phải cứu Phong ca của chị! Chị cầu xin em đấy, nhất định phải cứu anh ấy!”
Yếu ớt dựa vào cái gối trên đầu giường, sắc mặt Tịch Cẩm Nguyệt tái nhợt, không còn màu máu, rõ ràng là vì ả đã quá sợ hãi.
“Mười vạn ngân phiếu quá lớn, không thể gom góp trong một khoảng thời gian ngắn được.”
Đường nhiên, không dốc toàn bộ sức lực để thì hoàn toàn không có khả năng góp nổi.
Giữa anh và Hoắc Phong không có tình cảm anh em, dựa vào cái gì mà anh phải mạo hiểm xoay vốn, góp mười vạn lượng ngân phiếu đi cứu gã?
“Sao có thể thế được? Chẳng phải bây giờ em làm ăn càng lúc càng lớn ư, sao lại không có nổi mười vạn chứ?” – Tịch Cẩm Nguyệt lập tức trở nên nôn nóng.
Nếu loại câu chất vấn kiểu này được nói ra từ miệng ai khác, có khi sẽ khiến người ta cảm thấy hùng hổ, nhưng, Tịch Cẩm Nguyệt vốn đã nhu nhược, giọng điệu lại luôn ôn tồn, nhỏ nhẹ nên khi ả thốt lên những lời này, không khiến người ta quá khó chịu.
“Kể cả có làm ăn được thì mười vạn ngân phiếu cũng không phải con số nhỏ, thu lại toàn bộ vốn lưu động của tôi cũng chưa chắc đủ được.”
Quan trọng nhất là anh không muốn cứu Hoắc Phong!
Hơn nữa, đám cướp kia còn muốn anh đi đưa tiền nữa chứ!
Hoắc Thành lờ mờ cảm nhận được đằng sau có mưu mô nào đó. Trực giác mách bảo anh, vụ bắt cóc này không nhằn vào Hoắc Phong, mà là nhằm vào anh!