CHƯƠNG 476 – Thiếu soái si tình (68)
Hiếm khi Hoắc Thành “am hiểu lòng Đường Hoan”, anh che lương tâm mình lại, đáp: “Chỉ cần là đồ em đưa thì đều đặc biệt!”
Anh thật sự không nói lên được chữ “thích”…
Cuối cùng cũng tặng rồi! Mọi thứ theo đúng kế hoạch! Trước mắt, bầu không khí tương đối hòa hợp, Đường Hoan cảm thấy đã tới lúc nói chính sự!
“Hoắc Thành này, chuyện anh nói lần trước, tôi đã suy xét kỹ rồi” – đối diện với đôi mắt đen huyền, trấn định của Hoắc Thành, Đường Hoan cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Hoắc Thành nhìn cô chằm chằm, anh muốn xem xem, cô định nói gì.
“Tôi thấy, chuyện tình cảm nên phát triển từ từ, đúng theo từng bước một.”
Ừ, chí lý!
Đường Hoan thầm vỗ tay cho chính mình. Sau đó, cô càng tự tin nói với giọng hợp tình hợp lý: “Cho nên, từ giờ trở đi, anh phải theo đuổi tôi, yêu tôi, chúng ta mới có thể sinh con với nhau được! Chứ nếu đứa nhỏ lớn lên trong môi trường thiếu tình yêu thương, biết cha mẹ mình không yêu nhau, chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn!”
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Đường Hoan nói hết những nỗi niềm trong lòng.
“Chỉ vậy?” – Bình tĩnh nghe cô nói xong, Hoắc Thành hỏi ngược lại.
Đường Hoan thộn mặt.
Có phải cô nói quá mập mờ nên anh không hiểu ý cô không?
Hoắc Thành giật giật khóe miệng, sao anh lại không hiểu ý cô cơ chứ.
Cô tặng túi tiền cho anh, lại còn ra vẻ nghiêm túc nói chuyện, thật ra chỉ có một mục đích, đó chính là không muốn động phòng với anh mà thôi!
“Con còn chưa được sinh ra, sao em biết nó sẽ lớn lên trong môi trường thiếu tình thương, hửm?” – Hoắc Thành đột nhiên đứng dậy, nhoài người về phía Đường Hoan, thấp giọng, nói bên tai cô.
Anh đã xác định bắt đầu lại, thì chắc chắn sẽ làm lại từ đầu.
Hoắc Thành áp sát Đường Hoan, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của anh.
Không khí trong phòng trở nên cực kỳ ái muội, làm người ta cảm thấy bứt rứt không yên.
Đột nhiên, tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Mất kiên nhẫn, Hoắc Thành nhíu mày: “Có chuyện gì?”
“Thiếu gia, nha hoàn của Đại Thiếu phu nhân tới bẩm báo, Đại Thiếu phu nhân vừa ngất xỉu rồi!”
Đường Hoan:……
Cho nên giờ Hoắc Thành còn kiêm luôn cả chức “đại phu” hả?
“Chuyện liên quan tới Đại Thiếu gia, đại phòng mời ngài nhanh tới!”
Hoắc Thành nhìn thoáng qua Đường Hoan.
Sờ sờ mũi, mắt đảo xung quanh, Đường Hoan làm ra vẻ như chưa nghe thấy gì.
Không thì cô còn có thể làm gì? Cô cũng tuyệt vọng lắm!
Rõ ràng, hai năm này, Tịch Cẩm Nguyệt không hề gây chuyện, ấy vậy mà khi lòng Hoắc Thành vừa dao động, muốn bắt đầu lại, ả lại nhảy ra làm mình làm mẩy!
Đường Hoan còn có thể nói gì? Trừ than số mình đen, cô trách ai được giờ?
“Tôi qua xem, một lát rồi về.”
Đường Hoan tuỳ ý phất phất tay.
Đi thôi đi thôi, thích đi thì đi thôi!
Xem ra mấy ngày nay, cô nghĩ quá nhiều rồi! Còn suy tính xem nếu Hoắc Thành thật sự muốn bắt đầu lại từ đầu, cô nên phản ứng thế nào nữa chứ, giờ thì thấy đấy, chẳng có cái gì gọi là “bắt đầu lại” cả.
“Tôi chỉ qua xem mà thôi, thật! Em đừng nghĩ linh tinh.” – Thấy dáng vẻ bất cần của cô, Hoắc Thành đặt tay lên vai cô, xoay người cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt vào mình. – “Hiện tại, mọi người đều không ở nhà, tôi có nghĩa vụ phải quản lý toàn bộ Hoắc gia chu toàn, không phải vì trong lòng tôi còn vương vấn gì hết.”