CHƯƠNG 475 – Thiếu soái si tình (67)
Đường Hoan vô cùng khẩn trường. Từ đêm Hoắc Thành nói muốn hai người sinh một đứa con, cô bắt đầu khẩn trương.
Thật ra, cô có thói ở sạch trong chuyện tình cảm. Cô không chấp nhận được việc người ta ở bên mình nhưng lại giữ trong tim bóng hình khác.
Cô đã đủ cô đơn, bơ vơ một mình trên đời này rồi, vì cớ gì không được chọn bến đỗ hạnh phúc trong chuyện tình cảm chứ?
Vậy nên, Đương Hoan cực kỳ lo lắng, nếu Hoắc Thành nhất định muốn lôi kéo cô làm chuyện kia gì này nọ thì….
Chỉ là, ngờ đâu người tính không bằng trời tính. Đường Hoan còn chưa biết nên làm thế nào cho tốt thì đã phát hiện đầu mình sắp mọc sừng tới nơi!
Chuyện phải kể từ yến tiệc mừng sinh nhật hôm đó.
Tình hình chiến sự lúc này cực kỳ căng thẳng, Hoắc Đại soái không thể phủi tay, mặc kệ mọi thứ vì sinh nhật một tuổi của cháu gái, chỉ có Hoắc Phong vội vàng trở về trước yến tiệc một ngày.
Tuy là mọi thứ được sắp xếp như vậy nhưng đến tận khi kết thúc yến tiệc cũng không thấy bóng dáng Hoắc Phong đâu.
Từ tiền tuyến về vận thành, nếu đi nhanh thì không tới một ngày là đã về tới nơi, đúng ra thì đêm trước hôm yến tiệc, Hoắc Phong phải có mặt ở Vận Thành rồi. Nhưng, mãi vẫn không thấy tung tích gã đâu.
Tịch Cẩm Nguyệt bắt đầu thấp thỏm, bất an. Cô ả là người chưa từng trải qua sương gió, chỉ cần có việc vượt ngoài tính toán, ả sẽ bắt đầu hoang mang, lo sợ. Nhưng, vì sinh nhật một tuổi của con gái mình, ả chỉ đành gắng gượng.
Tưởng rằng Hoắc Phong gặp chút vấn đề nhỏ trên đường nên mới về trễ xíu thôi, ai ngờ đợi hai ba ngày sau vẫn không có tin tức.
Chạng vạng ngày thứ ba, một tên ăn xin gõ cổng phủ Đại soái, nói có người nhờ mình đưa thư tới.
Sau khi mở thư, Tịch Cẩm Nguyệt ngất xỉu tại chỗ ——
“Hoắc Đại thiếu tới trại ta làm khách, nếu muốn gã bình an trở về thì chuẩn bị đủ mười vạn ngân phiếu, Hoắc Tam thiếu đích thân một mình đưa tới trại ta. Nếu không, đầu và thân Hoắc Đại thiếu mỗi thứ một nơi cũng đừng trách.”
……
Trong sân viện của Tam phòng.
“Tôi nghe nói em có chuyện muốn tìm tôi, hình như muốn đưa cho tôi thứ gì đó?”
Ngồi xuống cạnh Đường Hoan, Hoắc Thành cười như có như không.
Nhìn thấy dáng vẻ hồ ly của anh, Đường Hoan cảm thấy hơi chột dạ.
“Ha ha ha…” – Cô cười khan vàn tiếng, sau đó khẽ khàng lấy từ sau ra hai cái túi tiền – “Gần đây, tôi mới học thêu, tôi thêu hai cái túi tiền, anh một cái, tôi một cái.”
Hoắc Thành lập tức cảm thấy hứng thú: “Cho nên em gọi tôi tới để nhận tín vật định ước hả?”
Đường Hoan tiếp tục cười khan vài tiếng, sau đó nhanh chóng nhét túi tiền vào tay Hoắc Thành như thể nếu đưa chậm một chút thôi, anh sẽ từ chối nhận vậy.
Hoắc Thành cẩm túi tiền lên nhìn, vốn tưởng rằng sẽ thấy một túi tiền tinh xảo, anh ngờ… anh giật giật khoé miệng.
Thứ này…. xấu vô cùng!
Thêu……
Hoắc Thành nhìn sắp mù cả mắt, rồi còn phải vận dụng sức tưởng tượng phong phú, mãi mới lờ mờ nhận ra cô thêu hai người nho nhỏ đang dắt tay nhau.
“Sao, thích không?”
Thấy Hoắc Thành nghiêm túc nhìn túi tiền, Đường Hoan hưng phấn hỏi.