CHƯƠNG 474 – Thiếu soái si tình (66)
“Tịch Cẩm Hoan, chuyện trước đây, tôi đã từ từ buông xuống rồi. Chúng ta cho nhau một cơ hội, từ nay về sau sống những ngày tháng của chúng ta, em thấy sao?” – Hoắc Thành nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Đường Hoan chớp chớp mắt, sau đó lại tiếp tục chớp chớp mắt: “Tôi thấy hơi nóng.”
Loại chuyện như “bắt đầu làm lại” này không cần cầu kỳ[1] như vậy, nếu thật sự muốn bắt đầu lại thì chỉ cần làm luôn là được.
“Chờ kết thúc yến tiệc lần này, chúng ta tự sinh một đứa nhỏ của chúng ta, được không?” – Hoắc Thành hỏi với giọng cực kỳ trầm thấp, mập mờ.
Đường Hoan kinh hãi: “Nhưng tôi vẫn còn là một đứa nhỏ mà!”
Cô không muốn sinh con, chưa từng nghĩ tới chuyện sinh con!
Trong cốt truyện gốc, Tịch Cẩm Hoan chết khi đang mang thai, một xác hai mạng!
Đường Hoan không dám đánh cược, số cô vốn đã chẳng ra gì, trời sinh làm bia đỡ đạn, lỡ như cô dốc toàn bộ sức lực nhưng vẫn không thể xoay chuyển được cốt truyện thì…
Cô là người không có thân nhân, nếu đột nhiên mang thai, cô sẽ cực kỳ trông chờ đứa bé ấy.
Đứa bé ấy ra đời đồng nghĩ với việc cuối cùng thì cũng có người ở bên cô, cô không phải đối mặt với bão tố một mình nữa. Cô có thể chấp nhận việc mình hy vọng rồi thất vọng với tất cả những chuyện khác, nhưng, cô không thể chịu được việc mình mong ngóng một đứa con mà cuối cùng lại chẳng có duyên với nó.
Hoắc Thành: “……”
[1] chỗ này tác giả dùng “cảm giác nghi thức”, Diệp mỗ đã từng giải thích rõ ở thế giới “Kim chủ, tôi là cố nhân”.
***
“Aizz, thương thay cho bản thân tôi ở thế giới này!”
Từ lúc Hoắc Thành nói muốn làm lại với Đường Hoan, cô bắt đầu thấy buồn phiền, thương cảm.
[Tiến độ nhiệm vụ được đẩy nhanh, cô thương cảm cái gì?]
Nó mới là kẻ cần thương cảm đây này!
Đêm lần trước, khi say rượu, ký chủ rác rưởi đã nỉ non cái tên “Tiểu Ảnh” trong vô thức làm nó sợ đến mức ăn dưa cũng không vào.
“Tôi luôn có cảm giác mình bị coi thành cái lốp dự phòng.”
[Thôi đi, lần này cô có bỏ ra chút “chân tình” nào đâu, sao coi là lốp dự phòng được!]
Ít ra thì lốp dự phòng nhà người ta còn cho đi tình cảm chân thành nhé!
Đừng tưởng rằng nó là hệ thống thì nó không thể nhìn ra được ngay từ khi bắt đầu, ký chủ đã có khúc mắc trong lòng. Tuy rằng cô toàn tâm toàn ý nâng đỡ Hoắc Thành, nhưng cũng chỉ dừng ở mức giúp mà thôi.
Cô là một người có lòng đề phòng cực kỳ nặng. Cô dùng toàn lực đẩy Hoắc Thành lên cao nhưng chưa từng thật sự coi trọng anh, chưa từng bỏ qua mọi thứ trong lòng để nâng niu, yêu quý anh.
Cô vẫn luôn mang tâm thái “sao cũng được”, chưa từng rung động với Hoắc Thành, cũng chưa từng tìm hiểu xem Hoắc Thành thật sự cần cái gì. Cô chỉ không ngừng đẩy anh về phía trước mà thôi.
Cô cứ như một mỹ nhân bất cần[2], chỉ tới để dạo chơi nhân gian vậy!
Nếu cô thật sự “dụng tâm” vào nhiệm vụ thì nào có chuyện tới tận bây giờ, Hoắc Thành mới quyết định làm lại.
“Mẹ nó, tôi có phải người luyện kiếm[3] đâu, biết rõ trong lòng anh ta có người khác rồi mà còn đánh đổi chân tình, cậu sợ tôi bị ngược chưa đủ thảm hay gì?”
Luyện kiếm?
Cái quái gì?
Suy nghĩ mãi, hệ thống mới hiểu được ý của cô.
[2]chỗ này dùng “yêu diễm đê tiện”, từ này tuỳ hoàn cảnh mà mang nghĩa khen chê khác nhau, hệ thống lại nói tới việc Đường Hoan không quan tâm tới bất cứ điều gì nên Diệp mỗ mạn phép dịch như vậy.
[3]Thật sự thì Diệp mỗ không được như thế thống, không hiểu ý Đường Hoan chỗ này là gì, nếu mọi người có thông tin về từ lóng internet“luyện kiếm” thì nói cho Diệp mỗ nha. Diệp mỗ hiểu theo ý: “luyện kiếm là việc khắc khổ, có khi sẽ làm chính mình bị thương”, Đường Hoan không phải người luyện kiếm, cô không định trả giá chân tình để rồi tự nhận về đau thương.
Đường Hoan không phủ nhận, khi vừa biết cốt truyện, cô đã bắt đầu phòng bị Hoắc Thành.
Không vì nguyên nhân gì khác, lý do chính là ở đứa bé xấu số chưa một ai biết đến kia.
Cô không muốn mình chịu thương chịu khó, thật tâm, nhiệt tình nâng đỡ Hoắc Thành mà cuối cùng lại đi vào con đường trong cốt truyện gốc.