CHƯƠNG 473 – Thiếu soái si tình (65)
“Mấy ngày nay, vì sao không làm điểm tâm nữa?”
Ấy vậy mà Hoắc Thành tới phòng ngủ của Đương Hoan thật sự không phải vì làm chuyện gì đó khó nói.
Đường Hoan lập tức yên tâm, thả lỏng.
“Không muốn làm thì không làm thôi.”
“Nhưng người của phòng bếp riêng nói cho tôi biết ngày nào cô cũng xuống bếp làm đồ ăn, chỉ là không cho mang lên bàn cơm thôi.”
Mặt không đổi sắc, Đường Hoan tuỳ cơ ứng biến: “Đương nhiên là vì tôi làm quá ngon nên không muốn chia sẻ cho người khác, chỉ nghĩ ăn một mình rồi!”
Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng đất, gì chứ việc nói lung tung, cô chưa thua ai bao giờ!
Hoắc Thành phát hiện, nếu Đường Hoan không định nói chuyện tử tế thì thật sự sẽ khiến người ta phải đau đầu.
“Tịch Cẩm Hoan, có phải cô đang giận không?” – Không hỏi vòng vèo nữa, Hoắc Thành đi thẳng vào vấn đề.
Làm ra vẻ không sao cả, Đường Hoan nghịch lọn tóc trước ngực, thong dong đáp: “Tức giận thì sao chứ? Nuôi chó mà chó mãi vẫn không gần chủ, tôi cũng phát bực.”
Cô là bia đỡ đạn, là người què nhưng cô cũng có tôn nghiêm! Cô không phải nguyên liệu hư thối mặc người lựa ngoài chợ, chờ người ta chọn hết đồ ngon mới miễn cưỡng nhặt cô về.
Cô làm tất cả mọi việc, quan tâm thật lòng cũng không bằng Tịch Cẩm Nguyệt, cô ả chẳng cần động tay nhưng vẫn có thể dễ dàng đạt được mọi thứ.
Hoắc Thành cắn chặt khớp hàm: “Nói chuyện tử tế!”
“Bẩm sinh, răng tôi đã nhọn hơn răng người khác, không nói chuyện tử tế được.” Đường Hoan vừa nói, vừa cố ý nhe răng, để lộ ra hàm răng trắng đều của mình, quả thật là cô có hai cái răng nanh nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ sắc nhọn.
Thấy dáng vẻ lấc cấc nhe răng của cô, Hoắc Thành đột ngột cúi xuống, vươn một tay giữ chặt sau gáy cô… Hôn lên môi cô.
Thật sự thì anh muốn làm việc này, muốn nếm thử hương vị của cô từ rất lâu rồi.
Hôn sâu được một lúc, Hoắc Thành mới buông Đường Hoan ra.
“Đêm đến, ánh sáng không đủ, em nói răng mình sắc nhọn, tôi không thấy rõ nên đành phải tự kiểm tra xem có thật hay không.”
Lý do của Hoắc Thành cực kỳ đàng hoàng!
Đường Hoan:……
Con mẹ nó!
Kỹ nữ tâm cơ!
Hoắc Thành không biết phải bịt kín cái miệng nhỏ sắc bén của Đường Hoan thế nào nên đành dùng chính miệng mình để chặn miệng cô lại, sau đó, anh ôm cô vào lòng.
“Tịch Cẩm Hoan, tôi biết em đang tức giận.” – Hoắc Thành khẳng định chắc như đinh đóng cột. – “Tôi biết, em để ý việc tôi chuẩn bị yến tiệc, em đang ghen!”
Anh bất giác cho rằng cô là người vô tư, anh chưa từng nghĩ tới người phụ nữ nào cũng sẽ để ý những chuyện thế này.
“Đây là yến tiệc mừng sinh nhật cháu gái trưởng của Hoắc Đại soái, sẽ có rất nhiều nhân sĩ thượng lưu tới tham dự, về tình về lý, yến tiệc lần này phải làm lớn một chút. Cha và anh cả đều không có trong phủ, tôi buộc phải bận tâm nhiều hơn. Thời gian gần đây, lý do tôi bận trước bận sau không như em nghĩ đâu.”
“Tôi nghĩ cái gì?” – Đường Hoan hỏi ngược lại.
“Tịch Cẩm Hoan, chuyện trước đây, tôi đã từ từ buông xuống rồi. Chúng ta cho nhau một cơ hội, từ nay về sau sống những ngày tháng của chúng ta, em thấy sao?”
Ôm Đường Hoan vào lòng, Hoắc Thành dịu dàng nói.
Thời gian từng ngày trôi đi, trong tay nắm càng nhiều thứ, anh càng mong có một cuộc sống yên bình, những thứ gọi là không cam lòng cũng dần dần lắng xuống, chỉ cần không cố tình đào sâu, sau này, anh sẽ chẳng nhớ lại nữa.