CHƯƠNG 472 – Thiếu soái si tình (64)
Tên Hoắc Thành kia không xứng với cô!
Hoắc Thành tự cho rằng mình thông minh, nhưng trước nay, anh chưa từng nhìn ra dưới nụ cười của cô cất giấu những gì.
“Dù sao thì giữa cô và Hoắc Thành cũng không tồn tại tình yêu, hay là…” – Nói được một nửa, Ninh Viên bắt đầu cười ha ha không ngừng.
Có khi gần đây y bị ngu rồi cũng nên.
Y luôn nghĩ tới việc cô gái què Tịch Cẩm Hoan này sẽ phải “sinh tồn” thế nào trong phủ đại soái sau khi đã mất chồng…. Y sẽ bất giác nghĩ tới cảnh cô sống vô cùng thảm!
Coi bộ y ngu thật rồi, cho dù Hoắc Thành đổ thì vẫn còn Tứ di thái chống lưng cho cô mà.
Rốt cuộc thì y lo lắng cái gì cơ chứ!
***
Trong khoảng thời gian này, vì Hoắc Thành vội vàng chuẩn bị yến tiệc nên mới đầu chưa phát hiện ra đã lâu rồi không nhìn thấy điểm tâm Đường Hoan làm.
Tuy hương vị của điểm tâm cô làm rất bình thường, nhưng hai năm qua, mỗi khi anh ngồi vào bàn ăn cơm thì đều sẽ có điểm tâm mới ra lò được đưa đến, lâu dần, việc này liền trở thành việc được định trước.
Đột nhiên thay đổi, Hoắc Thành cảm thấy có hơi không quen.
“Gần đây, Thiếu phu nhân bận lắm à?”
“Dạ không, Thiếu phu nhân rất nhàn, cô ấy luôn ở cùng với Ninh Đại thiếu, nói chuyện giết thời gian.” Cho nên, nếu ngài lại tiếp tục bận trước bận sau vì con gái của người khác nữa thì có khi mất luôn cả thiếu phu nhân đó!
Thiếu gia, ông lớn ngài nếu thật sự thích trẻ con thì tự sinh một đứa với Thiếu phu nhân đi!
Người không biết khéo còn tưởng rằng đứa nhỏ kia là con của ngài đó!
Nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trên bàn, Hoắc Thành hơi nhíu mày.
Không bận?
“Dạo gần đây, có phải cô ấy lại thích thứ gì đó mới nên không xuống bếp nữa?”
Tuy sốt ruột đến mức muốn dậm chân nhưng vì ngại chủ tớ, gã sai vặt chỉ có thể quy củ trả lời: “Ngày nào, thiếu phu nhân cũng xuống bếp.”
Thiếu gia, ông lớn ngài muốn biết vì sao mấy ngày nay trên bàn ăn không có điểm tâm Thiếu phu nhân làm đúng không? Đến ngay cả tiểu nhân còn nhìn ra được Thiếu phu nhân đang tức giận đó!
Tâm tư ngài dành cho Đại Thiếu phu nhân, có phải Thiếu phu nhân không biết đâu. Ấy vậy mà yến tiệc mừng sinh nhật một tuổi của cháu gái ngài – con gái ả, ngài lại bận bịu lo liệu cứ như cha ruột ấy!
Như vậy không phải càng khiến Thiếu phu nhân khó chịu à?”
“Vậy thì sao không có…” – Chưa nói hết câu, Hoắc Thành đã nhận ra điều gì đó.
***
Đêm.
Nhìn thấy vị khách không mời mà đến xuất hiện trong phòng mình, Đường Hoan đần mặt.
Tối muộn rồi còn chạy tới phòng cô làm quỷ gì?
Đường Hoan ôm chặt chăn, run bần bật!
Đừng bảo là vì thèm thuồng sắc đẹp của cô nên mới tới làm vài việc không thể miêu tả nhá?
Nhìn Đường Hoan mặc trung y, ngồi trong chăn, Hoắc Thành lập tức cảm thấy có hơi xấu hổ.
Anh muốn tới tâm sự với cô một chút, ai ngờ con bé nha hoàn miệng rộng kia lại nói tiểu thư nhà mình ngủ rồi.
Mới đầu anh còn tưởng cô không muốn gặp mình mới nên mới lấy lý do như vậy, anh đã tức giận xông thẳng vào. Ai ngờ cô ngủ thật.
“Tịch Cẩm Hoan…” – Hoắc Thành đi tới bên giường.
Đường Hoan lập tức bày ra vẻ cảnh giác khiến Hoắc Thành buồn cười: “Cô yên tâm, có phải tôi định làm gì cô đâu, cô đề phòng như vậy làm chi?”
“Anh thì tôi yên tâm nhưng tôi không yên tâm về sắc đẹp của mình.” – Đường Hoan nghiêm túc đáp
Hoắc Thành: “……”
Cô thật sự có năng lực khiến người ta dở khóc dở cười bất cứ lúc nào.