CHƯƠNG 471 – Thiếu soái si tình (63)
Đông đi xuân lại tới, hạ về rồi thu sang, bốn mùa thay đổi, chớp mắt đã tới ngày con gái của Tịch Cẩm Nguyệt tròn một tuổi.
Dù sao cũng là cháu gái trưởng của Hoắc đại soái, tất nhiên tiệc sinh nhật phải làm lớn một chút rồi, mọi thứ đều được chuẩn bị trước một tháng.
Tuy Hoắc Thành muốn buông tay, nhưng yến tiệc lần này, anh để tâm nhiều hơn so với bất cứ người nào, lý do là vì hiện tại Hoắc gia chỉ có mình anh là đàn ông, anh phải nhọc lòng một chút.
Thêm một năm trôi qua, việc làm ăn của Hoắc Thành càng trôi chảy, thuận lợi, toàn bộ quân lương, kinh phí của quân đội ngoài tiền tuyến đều do anh cung cấp. Tuy anh không ra trận đánh giặc nhưng người trong quân đội của Hoắc gia đều biết họ được hậu đãi như vậy là vì có Hoắc tam thiếu ở sau không ngừng cung cấp quân lương.
Đối với việc tiếp viện cho quân đội, Hoắc Thành luôn ra tay vô cùng hào phóng. Cũng chính vì hành động chậm rãi “thẩm thấu” này nên cho dù anh chưa từng xuất hiện trên chiến trường thì vẫn có uy tín cực kỳ cao trong quân đội.
“Yến tiệc mừng sinh nhật một tuổi mà thôi, cũng có phải con gái ruột của anh ta đâu, anh tay nhọc lòng như vậy làm gì, chẳng lẽ cô không ‘uống dấm’[1] hả?”
[1] ghen
Rõ ràng thằng nhãi Ninh Viên này xuất thân từ một gia đình giàu có ở Lệ Thành nhưng vẫn cố tình ở lỳ tại phụ đại soái suốt một năm, cứ như thể không có nhà để về vậy. Khi nhàn rỗi, không có việc gì làm thì y lập tức chạy tới chỗ Đường Hoan, tới rồi cũng chẳng bàn việc gì nghiêm túc mà chỉ nói xấu Hoắc Thành, đã vậy còn nói xấu vô cùng quang minh chính đại, không hề chột dạ chút nào.
Đường Hoan nhún vai: “Uống dấm nhiều để chua chết hay gì?”
Cô có thể làm gì? Cô cũng tuyệt vọng lắm chứ!
Việc có thể làm, cô đều đã làm hết rồi. Ban đầu, vì dẫn mối làm ăn cho Hoắc Thành, cô mặc kệ sự chỉ trỏ của hạ nhân trong phủ, dùng cái chân què đi khắp nơi, tới từng nhà cầu người ta cho anh cơ hội, sau đó, ngày nào cũng đúng giờ làm chút điểm tâm cho anh, pha trà cho anh, thỉnh thoảng còn lôi cái chân què của mình ra an ủi anh một chút, giúp anh giảm bớt định kiến đối với thế giới này. Chỉ là, trong lòng anh vẫn luôn có một góc bị bịt kín, không cho bất cứ kẻ nào đi vào, trong đó cất giấu chấp niệm đối với Tịch Cẩm Nguyệt.
Đường Hoan còn có thể làm gì cơ chứ? Cô sợ nhất là loại người này, luôn tự cho rằng mình thâm tình thật ra lại bạc tình từ tận xương tủy.
Bạn sẽ không bao giờ biết họ đang nghĩ gì, cũng vĩnh viễn chẳng biết được khi nào họ mới muốn ra khỏi ngõ cụt mà trước đó họ đã tự đâm đầu vào.
Hoắc Thành muốn quên Tịch Cẩm Nguyệt, nhưng, khi đụng tới chuyện liên quan tới cô ả, anh sẽ nhúng tay vào theo bản năng.
Nói thật thì Đường Hoan cảm thấy cực kỳ phiền.
“Tịch Cẩm Hoan, thật ra cô cũng chẳng vui vẻ gì đúng không?” – Đột nhiên, Ninh Viên nghiêm túc hỏi – “Cô đừng chối, tôi nhìn ra được, tuy cô luôn làm ra vẻ không thèm để ý nhưng thật sự thì cô vẫn không vui, cô chỉ không thích thể hiện điều đó ra ngoài mà thôi. Chính vì vậy nên Hoắc Thành mới cho rằng cô là người vô tâm đấy.”
Có đôi khi, Ninh Viên sẽ cảm thấy đau lòng. Y nhìn ra được, cô không phải người lạc quan, giống như y, y thật ra cũng chẳng phải kẻ ăn chơi trác táng gì. Thậm chí, Đường Hoan còn là một người cực kỳ bi quan, nhưng vì biết hiện thực tàn khốc, biết mình có giãy giụa thế nào cũng vô ích nên mới luôn tươi cười, tỏ vẻ không sao như vậy.
Y nhìn ra được, vì giúp Hoắc Thành, cô gần như đã dốc toàn bộ sức lực, tâm huyết của mình.