CHƯƠNG 470 – Thiếu soái si tình (62)
Cảm thấy rối rắm là điều bình thường. Đối với tình đầu của mình, nhất là tình đầu “cầu mà chẳng được”, đàn ông sẽ nhớ mãi không quên, không nhất định là vì anh ta yêu nhiều, chỉ đơn giản là vì lần đầu tiên chịu thiệt trong tình cảm nên lòng tự ái khiến anh ta không cam lòng từ bỏ dễ dàng mà thôi.
Hoắc Thành là người hiếu thắng và cố chấp, trong kinh doanh, điều đó không làm anh gặp rắc rối nhiều, nhưng, trong tình cảm, nó sẽ khiến anh bị nhốt trong vòng luẩn quẩn cả đời.
Ninh Viên nhếch môi, tựa cười lại như không cười. Nếu Hoắc Thành không có điểm yếu, sao y tính kế được đây?
“Tịch Cẩm Hoan, nếu một ngày nào đó, Hoắc Thành có cơ hội ở bên Tịch Cẩm Nguyệt, cô nói, anh ta sẽ làm gì?” – Ra vẻ “bà tám”, Ninh Viên đặt giả thiết.
Đường Hoan nhìn y bằng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ: “Chắc chắn là sẽ đá văng tôi để ở bên Tịch Cẩm Nguyệt rồi!”
Việc này còn phải hỏi?
Phượng Hoàng nam[1] làm giàu, có tên nào không dựa vào nhà vợ để phất lên rồi quay đầu tìm “chân ái” sau khi đã thành công?
Có điều, Đường Hoan chẳng để bụng việc ấy. Nếu Hoắc Thành có thể chơi chết Hoắc Phong, đoạt chị dâu, biến ả thành người phụ nữ của mình thì đó là do anh có bản lĩnh, chỉ cần anh không bị khí vận chi tử chơi chết trước một bước là được!
Hoắc Thành là kẻ lương bạc, trong lòng anh lại có hình bóng một người phụ nữ khác, Đường Hoan biết mệnh mình là mệnh bia đỡ đạn, trừ khi cô dùng mạng sống tranh đua, nếu không thì đừng mong tới chuyện cô sẽ tồn tại trong lòng Hoắc Thành, dù chỉ là một góc nhỏ.
Haiz, biết thân biết phận như vậy có tốt đẹp gì đâu, mỗi lần nghĩ đến đều như tự đâm vào tim mình ý!
“Nếu anh ta thật sự đã văng cô sang một bên, cô… cô tính làm gì?” – Nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Đường Hoan, Ninh Viên hỏi bóng hỏi gió.
Thật ra có gì đâu mà phải hỏi dò, y chỉ muốn biết, một người què như cô, sau khi hết giá trị lợi dụng, bị đá sang một bên thì sẽ sống thế nào thôi!
“Đương nhiên là tìm vài tên tiểu quan có dáng người, có khí chất, chơi vui vẻ một thời gian trước rồi tính tiếp sau chứ sao!”
Mị có tiền, sợ cái gì?
Nếu không phải còn vướng Hoắc Thành, Tiên nữ Hoan cảm thấy cô đã chơi đến mức “thăng hoa” từ lâu rồi!
Nghĩ thôi đã kích thích!
Cạn lời, Ninh Viên: “……”
Y không nên cho rằng từ miệng người phụ nữ này còn có thể phun ra được câu gì đó bình thường!
Hai người nói những chuyện “đáng khinh” một lúc, sau đó chuyển chủ đề.
Chỉ là, lúc nãy, khi đang tám chuyện về Hoắc Thành, Đường Hoan không chú ý, mắt Ninh Viên chợt tối lại một chút ——
Nói thật thì Đường Hoan là người phụ nữ thảm nhất mà Ninh Viên từng gặp, nhưng, cô chưa hề oán trách trời đất lấy một câu.
Vận Thành và Lệ Thành, Hoắc Đại soái và Ninh Đại soái, tuy tạm thời hai bên bình yên, không vấn đề gì, nhưng, sớm muộn cũng có ngày tình trạng giả dối này bị xé rách!
Hoắc Đại soái không mong Ninh gia xuất hiện đứa con nào khôn ngoan, tài giỏi, có thể biến thành “mối nguy” thì tất nhiên Ninh Đại soái cũng không mong Hoắc gia sẽ xuất hiện đứa con nào có khả năng phá vỡ thế cục cát cứ hiện tại.
Ninh Viên qua lại với Hoắc Phong chẳng qua là vì tìm hiểu thực lực của người cầm quyền Hoắc gia đời kế tiếp mà thôi. Hoắc Phong là người thừa trung trực nhưng lại thiếu tâm cơ, không đáng để đề phòng! Chỉ là, y không nghĩ tới, nửa đường lại đột ngột xuất hiện Hoắc Thành!
Đối với một người lòng dạ thâm sâu như Ninh Viên, Hoắc Thành là đối thủ duy nhất mà y công nhận trong những năm gần đây.
Người như Hoắc Thành…… là đối tượng Ninh Viên ưu tiên gạt bỏ!
Ninh Viên đã có kế hoạch.
Nhưng, Đường Hoan và y quen biết một thời gian, y vẫn hy vọng những việc mình làm trong tương lai liên lụy tới cô càng ít càng tốt.
Tạm thời, theo y thấy, người phụ nữ này thật sự vô tâm, Hoắc Thành có xảy ra chuyên gì thì chắc cũng không ảnh hưởng nhiều tới cô đâu.
[1]Phượng Hoàng nam: chỉ những người đàn ông có xuất thân bần hàn, có trí tuệ, chịu đượ khắc khổ, đi lên từ hai bàn tay trắng, vì xuất thân nghèo nên khi thành công, họ vẫn rất tính toán, thường có lòng tự trọng khá cao, mang nhiều gánh nặng, trách nhiệm (thường là gia đình) trên vai,… dần dần, từ này còn thường được dùng với ý coi khinh, dè bỉu, chỉ những người đàn ông xuất thân nghèo, khi thành công vẫn khắc nghiệt với mọi ngời xung quanh và cả bản thân, Phượng Hoàng nam sau khi lập gia đình thì thường xếp vợ con xuống vị trí cuối cùng, sau cha mẹ, anh chị em, người đã từng giúp mình khi còn nghèo, vì lòng tự trọng cao, sĩ diện, sợ bị người ta mắng là vong ân phụ nghĩa, họ bị cho là những người đã tự ti còn kiêu ngạo, khó tính và kiêu ngạo,… (Diệp mỗ đã từng giải thích từ này ở chương nà đó, khi soát lại thì cảm giácmình đã giả thích thiếu, không rõ, nên quyết định chú thích lại.) tìm hiểu thêm tại đây