CHƯƠNG 469 – Thiếu soái si tình (61)
Ta không phụ người, người phụ ta!
Không hiểu sao, khi nghe Đường Hoan hát câu này, tim Hoắc Thành lại giật thót một nhịp. Chỉ là, rất nhanh sau đó, anh liền vứt việc này qua đầu.
Giữa anh với cô vốn không tồn tại tình cảm nam nữ, lấy đâu ra phụ với không phụ?
Cô đã què một chân, đừng có học người ta hát hí khúc rồi thật sự biến mình thành oán phụ chứ.
Từ nay, không thể để cô hát những bài hát kiểu này nữa…
Càng lúc, giọng hát của Đường Hoan càng nhỏ dần, nhỏ dần tới mức gần như không nghe thấy gì.
“Tịch Cẩm Hoan.” – Hoắc Thành thử gọi một tiếng.
Đường Hoan không đáp lời.
Anh vừa thở phào một hơi, người trên lưng lại bắt đầu vặn vẹo, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Ảnh……”
Lập tức, Hoắc Thành trầm mặt.
Thống rác rưởi bị doạ tỉnh ngủ!
Ký chủ rác rưởi nhà nó vừa nói gì cơ?
Cô vừa gọi ai thế?
Hệ thống kinh hãi.
Tiểu Ảnh?
Hoắc Thành nhíu mày, thấp giọng hỏi, mang theo ý dẫn dụ[1]: “Tiểu Ảnh là ai?”
“Không biết nữa…” – Đường Hoan lẩm bẩm đáp.
“Chính cô gọi, cô lại không biết?”
Hoắc Thành vừa nói nhiều thêm một câu, Đường Hoan đã bắt đầu quơ tay đánh lung tung vào mặt anh: “Tôi cũng có biết đâu…”
Hệ thống yên lặng thở phào một hơi. Có vẻ như ký chủ chỉ vô thức gọi ra cái tên đó chứ không hề nhớ những việc khác.
Cõng cô gái say rượu quấy phá không yên cả một đường, lưng Hoắc Thành toàn là mồ hôi.
Phía trước hai người là một đôi vợ chồng ăn xin già, tóc hoa râm, tuổi gần bảy mươi, một tay ông lão chống gậy, tay con lại nắm tay bà lão, dắt bà bước đi tập tễnh, chậm rãi nhưng lại khiến người ta cảm thấy hai người vẫn sẽ luôn bước cùng nhau như vậy tới cuối đời.
Vừa nhìn đôi vợ chồng già, Hoắc Thành lập tức nhớ tới câu thơ ——
“Tóc trắng bạc phơ, trời già đất cỗi[2].”
Nhưng, cô gái mà anh muốn cùng bước tới cuối đời giờ đã có người ở bên, người đó lại không phải anh.
Cảm nhận được độ ấm từ phía sau lưng, Hoắc Thành đột nhiên nghĩ nếu vẫn luôn chung sống cùng người phụ nữ thích gây chuyện này, cuộc đời nhàm chán của anh sẽ xuất hiện những niềm vui nhỏ, nếu vậy cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận. Ít ra thì so với những người phụ nữ hay làm ra vẻ ngoài kia, cô đặc biệt hơn một chút.
[1]dẫn dụ: dẫn dắt dụ dỗ
[2]白发苍苍(tóc trắng bạc phơ) mượn hình ảnh này để chỉ con người khi về già; 天荒地老(trời già đất cỗi): ý chỉ một khoảng thời gian dài, thường được dùng để chỉ một tình yêu bền lâu, chung thuỷ, tới cuối đời. → cùng nắm tay, bước đi bên nhau tới tận cuối đời. Thứ lỗi cho trình độ dịch thơ của Diệp mỗ….
***
Từ sau đêm bị Đường Hoan hôn chụt vào mặt, không hiểu vì sao, Hoắc Thành bận rộn làm ăn như vậy nhưng vẫn về nhà ăn cơm đúng giờ, như thể cố tình dành thời gian ở bên Đường Hoan vậy.
“Có thể là do anh ta sợ bị cô cắm sừng!” – Ninh Viên khẳng định chắc như đinh đóng cột, y bắt đầu phân tích – “Cô nghĩ mà xem, Hoắc Thành kiêu ngạo như vậy, thất bại trong việc làm ăn chưa chắc đã khiến anh ta có cảm giác gì, nhưng, nếu bị cắm sừng thì cả đời này, anh ta sẽ cảm thấy nhục nhã không ngóc đầu lên nổi.”
Nghe thì có vẻ y đang nói những câu rất bình thường, nhưng thật ra, mỗi từ mỗi chữ, y đều tính tới chuyện đào hố Hoắc Thành.
Đều là đàn ông, sao Ninh Viên lại không đoán được Hoắc Thành đang nghĩ gì cơ chứ.
Nhìn bên ngoài, y là một công tử ăn chơi, thường đi dạo phố bán hoa, nhưng, Ninh gia có nhiều con trai như vậy, Ninh Đại soái lại đưa mỗi y ra nước ngoài du học thì sao y có thể thật sự chỉ là một bao cỏ cơ chứ.
Chắc hẳn lúc này Hoắc Thành đang cực kỳ rối rắm, nói dễ hiểu một chút thì anh ăn trong bát nhưng lại không cam tâm, nhớ đồ ăn trong nồi.
——-
Có lỗi chữ, lỗi chính tả, mọi người nhắc Diệp mỗ nha.