CHƯƠNG 468 – Thiếu soái si tình (60)
Tịch Cẩm Hoan, người phụ nữ “trẩu” chết tiệt này!
Ninh Viên không phục, dựa vào đâu mà “đãi ngộ” của Hoắc Thành lại cao hơn y nhiều đến thế!
Nhưng, cho dù không phục thì y cũng chẳng thể làm gì ngoài không cam tâm, không tình nguyện phất tay bỏ đi trong ánh nhìn của Hoắc Thành.
Hừ, dù gì thì y cũng là Ninh Đại thiếu, không thèm ở lại nơi này để rồi phải chịu uất ức!
……
“Tiểu ca ca, tới đây chơi nào……”
Câu nói của Đường Hoan giờ cứ “lượn lờ” trong đầu Hoắc Thành. Giọng điệu gái bán hoa mời gọi, người phụ nữ chết tiệt này học được từ đâu?
Vì nụ hôn bất ngờ vừa nãy mà đến tận lúc này, mặt Hoắc Thành vẫn chưa hết nóng.
Gã sai vặt điều khiển xe ngựa tới nơi. Đường Hoan nhất quyết không chịu vào trong xe, ôm chặt lấy khung xe, không buông tay. Hoắc Thành vừa lơ là, cô đã tụt khỏi xe ngựa rồi ngồi thẳng xuống đất, bắt đầu tỏ ra vô cùng đáng thương, lau lau nước mắt.
“Không đi xe, không ngồi xe……”
Bị cô làm phiền tới mức sắp không chịu nổi, Hoắc Thành nói với giọng mang theo vài phần tức giận: “Không đi xe thì về nhà kiểu gì?”
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất rưng rưng nhìn y, bắt đầu lên án ——
“Người ta chỉ không muốn đi xe thôi, vì sao anh cứ bắt người ta đi xe, anh bắt nạt người ta! Anh là đồ đểu, là kẻ phụ lòng, là Trần Thế Mỹ…”
“Anh thấy tôi què nên bắt nạt tôi, loại người như anh đáng bị sét đánh!”
Hoắc Thành: “……”
Cô mắng rõ ràng từng câu từng chữ như vậy, nào giống một người say rượu cơ chứ!
Đầu óc mơ màng mà vẫn có thể “mồm mép” đến thế, không biết cô làm kiểu gì nữa.
Đường Hoan thà chết chứ không chịu lên xe, Hoắc Thành thật sự chẳng biết nên làm gì với cô cho phải, đành ngồi xổm xuống trước mặt cô, hỏi: “Vậy giờ cô muốn gì?”
Cười cực kỳ đáng khinh, Đường Hoan bò dậy rồi leo lên lưng Hoắc Thành, động tác của cô nhanh chóng hệt một con khỉ nhỏ.
“Hì hì hì, muốn anh cõng tôi…”
Hoắc Thành: “……”
Mẹ nó, có khi cô thật sự là một người què giả, anh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã leo được lên lưng anh rồi.
Địa điểm tổ chức vũ hội cách phủ Đại soái không quá xa, Hoắc Thành đành cõng cô về, anh định chờ khi cô yên tĩnh lại thì ném cô vào trong xe ngựa sau.
Hoắc Thành cảm thấy lưng mình như sắp cháy tới nơi. Hai “phần” mềm mại cọ đi cọ lại trên lưng anh tựa cọng lông vũ cào qua cào lại vào tim anh, nhưng, cào mãi vẫn không trúng chỗ!
Hoắc Thành hận không thể lập tức “làm” cô!
Cõng Đường Hoan đi trên con đường bằng đá xanh, Hoắc Thành chỉ mong cô mau ngủ.
Ai ngờ, cô dựa vào lưng anh nhưng không ngủ mà bắt đầu hát.
Cô hát khúc Đỗ Thập Nương vừa triền miên, vừa lâm ly, như khóc lại tựa oán trách khiến người nghe cảm thấy được sự bi ai trong đó.
“Chàng tin lời người, không màng tình nghĩa, bán ta đi chỉ với ba trăm lượng vàng. Ta đau đớn, bi phẫn, uyển chuyển trách than, ai ngờ chàng quyết tâm đoạn tình tuyệt nghĩa. Ta tưởng rằng đã tự do thoát khỏi bể khổ, nào đâu lại tự mang xiềng xích trói lên người mình.”
Nghe Đường Hoan ê ê a a hát, đầu Hoắc Thành chảy đầy vạch đen, cô cứ như biến thành Đỗ Thập Nương vậy. Không đúng, sao anh lại có cảm giác mình đang bị mắng khéo là kẻ bạc tình, phụ lòng nhỉ?
“Tưởng rằng chàng chân thành, chân ái, ai ngờ ta sai, ta quá khờ dại, có mắt không tròng! Tình yêu gì, lời thề chi, Phượng Loan kết thành phu thê còn gì? Lý Giáp, chàng coi ngàn cân là nhẹ, cánh ve lại nặng[1], chàng vô tình vô đức, chàng đoạt tuyệt ân nghĩa! Hối hối hối[2], sai sai sai[3], ta không phụ người, người phụ ta!”
Ta không phụ người, người phụ ta!
—–
[1]ý nói đảo lộn trắng đen, việc/tình nặng thì coi là nhẹ, việc nhẹ lại coi là nặng.
[2]Hối hận
[3]sai lầm
Diệp mỗ thật sự bất lực….
—–