CHƯƠNG 467 – Thiếu soái si tình (59)
Sắc mặt Hoắc Thành cực kỳ xấu.
Ninh Viên lại là người ăn mềm, không ăn cứng, y cố ý khiêu khích: “Hoắc Tam thiếu, dường như tôi thấy thoang thoảng mùi dấm chua[1] đâu đây.”
Hoắc Thành lạnh lùng nhìn y.
“Nhưng theo tôi được biết, Hoắc Tam thiếu đã trót yêu người khác rồi. Vậy vì sao giờ lại tỏ vẻ không vui thế?”
Hoắc Thành là người tâm cao khí ngạo[2], nói anh cam tâm tình nguyện cưới một người đi đứng không bình thường như Đường Hoan, Ninh Viên không tin. Hơn nữa, ở Hoắc gia lâu ngày, tất nhiên y biết người trong lòng Hoắc Thành là ai.
“Ninh Đại thiếu, lệnh tôn[3] không dạy anh phải tránh xa phụ nữ có chồng?” – Hoắc Thành bước lên, nắm chặt tay Đường Hoan, kéo cô khỏi Ninh Viên.
Như thể vừa nghe được chuyện gì đó nực cười, Ninh Viên đáp: “Tránh xa phụ nữ có chồng? Hoắc Tam thiếu, điều này, tôi nghĩ anh nên tự nói với chính mình thì đúng hơn!”
Bàn về kỹ năng “bắn pháo bằng miệng”, trừ bị thua dưới tay Đường Hoan, Ninh Viên chưa từng gặp kỳ phùng địch thủ!
“Hoắc Thành, anh không hề thích Tịch Cẩm Hoan, chẳng qua là mượn Tứ di thái của Tịch gia để bò lên mà thôi, không lẽ giờ cô ấy quen bạn mới, anh lại định can thiệp? Anh thấy mình có giả tạo không?”
Cũng chỉ có cô gái ngốc như Tịch Cẩm Hoan mới tận tâm tận lực giúp đỡ Hoắc Thành, không giữ lại cho mình thứ gì, cũng không định nắm nhược điểm của Hoắc Thành vào tay! Nếu là người khác, khẳng định sẽ giữ con át chủ bài nào đó để có thể nâng được anh lên thì cũng lôi được anh xuống.
“Tôi không thích thì anh có thể chẳng nể nang gì, cắm sừng lên đầu tôi?” – Hoắc Thành cười lạnh, giọng anh âm trầm hơn hẳn thường ngày. – “Thanh danh của mình thế nào, chắc Ninh Đại thiếu cũng tự hiểu, nếu không đề phòng, có lẽ sau này, người thành trò cười chính là tôi.”
“Thanh danh của tôi làm sao? Chẳng qua tôi chỉ đi ‘xóm bán hoa’ vài lần, học đòi văn vẻ xíu thôi, sao nào?” – Điếc không sợ súng, Ninh Viên ra vẻ công tử chơi bời – “Ít ra còn tốt hơn ai đó thích chị dâu nhưng lại cưới em gái của chị dâu!”
“Hoắc Thành, anh nói xem, nếu một ngày nào đó, anh thật sự có thể ở bên Tịch Cẩm Nguyệt, anh sẽ không bắt Tịch Cẩm Hoan nhường vị trí của mình cho ả ta chứ?” Cười cực kỳ gợi đòn, Ninh Viên khiến người ta chỉ muốn lột tấm da mặt đang lộ ra vẻ khiêu khích của y xuống.
Khi hai người đàn ông đối đầu hừng hực khí thế, Đường Hoan – người vừa đứng an tĩnh như đang ngẫm nghĩ sự đời đột ngột “xác chết vùng dậy. Thở ra toàn mùi rượu, cô tiến lại gần Hoắc Thành: “Hai chú ong mật nhỏ bay vào bụi hoa, bay nha bay nha bay nha bay nha…..:”
Có quỷ mới biết con ma men này đang điên cái gì!
Không nhịn được, Ninh Viên giật giật khóe miệng, y cực kỳ chờ mong những gì xảy ra tiếp theo. Cứ nghĩ tới cảnh mặt Hoắc Thành sẽ in năm ngón tay giống mình, y lại háo hức vô cùng.
Ai ngờ, Đường Hoan “bay nha” liên tiếp vài lần xong thì thò đầu qua, hôn chụt lên mặt hoắc Thành.
Hôn xong, cô bắt đầu cười ngây ngô, cười cực kỳ đáng khinh, cười tới mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
“Hí hí hí, tiểu ca ca, tôi thấy anh… rất đẹp trai nha. Cùng đi chơi đi!”
Run rẩy che lại dấu tay trên mặt, Ninh Viên cảm thấy mặt mình càng thêm đau đớn hơn.
Quá bất công!
Dựa vào đâu mà cô bay một hồi xong thì tát thẳng lên mặt y nhưng lại hôn lên má Hoắc Thành?
Ninh Viên không phục!
“Tiểu ca ca……” Đường Hoan dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm Hoắc Thành lên.
Như thể đang nhìn thấy chính bản thân mình ở xóm bán hoa, Ninh Viên: ……
[1] “chua” đồng âm với “ghen” trong tiếng Trung –> mùi dấm chua = mùi ghen.
[2]tâm cao khí ngạo: chỉ sự kiêu ngạo, thường dùng cho những người có tài.
[3]lệnh tôn: chỉ cha (của một người nào đó)
Cười xỉu, tự nhiên thấy Ninh Viên đáng thương ghê🤣🤣🤣🤣