CHƯƠNG 466 – Thiếu soái si tình (58)
Tửu phẩm[1] của Đường Hoan cực kỳ không tốt, tối nay, sau khi chịu thiệt, Ninh Viên mới biết được điều này.
Sau một hồi uống rượu, hai người bắt đầu khoa chân múa tay….
[1]tửu phẩm: cách hành xử sau khi uống rượu.
Vì hương vị của rượu trái cây không tồi nên Đường Hoan uống khá nhiều, chỉ là, tuy loại rượu này không cay miệng nhưng lại “thấm chậm”, hơn nữa, nó có tác dụng rất mạnh. Sau khi uống loại rượu này xong, đợi bắt đầu ý thức được gì đó không đúng thì cũng đã rơi vào tình trạng giống Đường Hoan bây giờ, mắt lờ đờ, mê mang, chẳng phân biệt nổi đông tây nam bắc, còn ra vẻ “tôi không say” nữa chứ!
Lúc này cũng là thời điểm náo nhiệt nhất của vũ hội nên không ai chú ý tới góc Đường Hoan ngồi.
“Hai chú ong mật nhỏ, bay vào bụi hoa, bay nha bay nha bay nha bay nha……”
Đường Hoan múa may hai bàn tay, giả vờ nó là hai con ong mật, sau đó, không đợi Ninh Viên kịp phản ứng, cô đã tát mạnh vào mặt y.
Đột ngột bị đánh, Ninh Viên đần mặt.
Bốp bốp ——
Đường Hoan híp mắt, nghiêm túc nhìn Ninh Viên. Nếu không phải mắt cô hiện lên vẻ mê mang lờ đờ thì thật sự sẽ khiến người ta nghĩ rằng cô đang tỉnh táo.
Tức đến mức ngón tay cũng phải run rẩy, Ninh Viên: ……
Lớn đến tầm này, Ninh Đại thiếu chưa từng bị ai tát như vậy, kể cả người cha tung hoành thiên hạ[2] của y cũng chưa từng tát y.
[2]ở đây tác giả dùng 横刀(hoành đao) trong 横刀立马(hoành đao đại mã) hình ảnh cưỡi ngựa cầm kiếm, tung hoành sa trường.
“Hì hì……” Đường Hoan cong môi cười với Ninh Viên.
Không được, không thể tức giận, không thể chấp nhặt với phụ nữ, nhất là phụ nữ đang say rượu!
Đứng ở xa, thấy Ninh Viên đột ngột bị ăn tát, Hoắc Thành nhíu mày.
Vì khoảng cách quá xa nên anh không biết đã xảy ra vấn đề gì, nhưng, khiến một người phụ nữ tức giận đến mức phải vung tay tát người thì chắc chắn không phải chuyện tốt.
Nghĩ tới việc Ninh Viên là một gã đào hoa, đa tình, diễn cảnh tình cảm khắp nơi, Hoắc Thành đứng dậy nói một tiếng xin lỗi với người đối diện rồi bước vội về phía Đường Hoan. Nếu Ninh Viên ỷ vào việc mình là bạn tốt của Hoắc Phong mà cắm sừng lên đầu anh, anh sẽ cho y biết thế nào là lễ độ!
Thương thay cho Ninh Đại thiếu, không dưng bị ăn tát còn vô duyên vô cớ cõng thêm cái danh quấy rối vợ người khác.
Ninh Viên sợ Đường Hoan sẽ tiếp tục làm ra việc gì đó mà người ta không đoán trước được nên vội vàng đỡ cô rời đi từ cửa sau, lúc này, Hoắc Thành còn chưa đuổi tới nơi.
Y cũng sĩ diện lắm chứ!
Nếu để nhiều người nhìn thấy y bị tát thì còn ra thể thống gì nữa, còn gì là mặt mũi nữa?
Ninh Viên gian nan dìu Đường Hoan, chỉ là, Đường Hoan không hề “ngoan” chút nào hết! Cô nghiêng qua trái, lắc qua phải, giãy ra khỏi tay y, chỉ vào y và nói: “Tiểu ca ca, tôi thấy anh…”
Say rượu, hai má Đường Hoan hồng hồng, đã vậy cô còn nở một nụ cười khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô nhiều thêm vài phần quyến rũ.
Đường Hoan nhếch miệng, hành động như một gã lưu manh đang đùa giỡn người ta.
Thấy tôi ra sao? Ninh Viên chờ Đường Hoan nói tiếp.
Nhưng, nói được một nửa, Đường Hoan bắt đầu ói mửa.
Ninh Viên tức đến mức tay lên run bần bật. Thấy tôi thì muốn oẹ?
“Tịch Cẩm Hoan, cô đúng là…” – Tức đến mức muốn hộc máu nhưng Ninh Viên lại không thể thật sự so đo với một con ma men, y đành ủ rũ cụp đuôi – “Mẹ nó, sao tôi lại quen biết một người không làm việc theo lẽ thường như cô chứ!”
Ninh Viên lẩm nhẩm vài câu, toan đưa tay đỡ Đường Hoan thì giọng nói lạnh lùng của Hoắc Thành vang lên từ phía sau: “Phu nhân của Hoắc mỗ không cần Ninh đại thiếu gia nhọc lòng.”
Ninh Viên giật thót.
Tại sao y lại có cảm giác như mình bị bắt gian vậy nhỉ?