CHƯƠNG 465 – Thiếu soái si tình (57)
“Aiz, con gái lớn không thể giữ trong nhà, cháu gái của ta cũng vậy. Hoắc hiền chất, nếu hiền chất không chê, chi bằng tiếp nhận tình cảm của cháu gái ta?”
Lão Cổ thấy Hoắc Thành mãi vẫn không đáp lời nên nói chuyện càng lúc càng thêm càng trắng trợn.
“Con bé cũng không cần danh phận gì, nếu hiền chất lo lắng phía Tứ di thái thì có thể mua một sân viện nhỏ, nuôi con bé bên ngoài, chờ tới khi cánh cứng cáp, không cần dựa vào Tứ di thái nữa, đón con bé về cũng chưa muộn. Hiền chất xem được không?”
Đường Hoan tức đến mức muốn nổ tung! Có người nào lại vội vội vàng vàng mang cháu gái mình đi làm bồ nhí vậy không?
Hoắc Thành cười nhạt. Anh đang đợi, đợi xem người phụ nữ chết tiệt lén lút ở kia có thể nhịn được tới khi nào, đợi xem bao giờ thì cô nhảy ra mắng người.
Chẳng lẽ cô tưởng hành động của mình kín đáo lắm ư?
Lén la lén lút, trốn trốn nấp nấp!
Hoắc Thành có mắt quan sát rất tỉ mỉ, có người nhìn anh chằm chằm mà anh còn không phát hiện ra thì quá nực cười!
“Hoắc Tam thiếu.” Giọng nữ nũng nịu vang lên.
Không biết vì sao, nghe thấy có người gọi mình, Hoắc Thành lại mỉm cười. Anh muốn xem xem một lát nữa, mụ Mẫu Dạ Xoa kia sẽ làm gì. Trước giờ cô luôn kiêu ngạo, đanh đá, việc này mà cô còn nhịn được thì không phải cô nữa rồi.
Nghe thấy tiếng gọi nũng nịu, da gà da vịt Đường Hoan rơi ra đầy đất. Rõ ràng vừa nãy, cô gái kia trông cực kỳ an tĩnh, văn nhã, vì sao vừa mở miệng đã trở nên õng ẹo như vậy?
Đường Hoan lập tức yên lặng rút lui, quay về vị trí cũ của mình.
Khoé mắt liếc thấy động tác của cô, nụ cười trên khuôn mặt Hoắc Thành lập tức đông lại, không chỉ cứng đờ mà còn mang theo chút run rẩy….
“Người ta đưa cháu gái cho Hoắc Thành, cô không định đi ngăn cản à?” – Nhìn Đường Hoan lại tiếp tục ăn ăn uống uống, Ninh Viên cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Đường Hoan nhét một miếng bánh vào miệng, sau đó uống một ly rượu trái cây, trả lời tỉnh bơ: “Yên tâm, anh ta không thích mẫu người kiểu ấy.”
Đứng ở xa nhìn, Đường Hoan còn cảm thấy cô gái kia có khi chất na ná ôn thần Tịch Cẩm Nguyệt nên mới lén lút tới xem cho kỹ, nhưng, cô ta vừa mở miệng ra thì Đường Hoan biết ngay cô ta thuộc loại “hoa sen trắng”, không phải mẫu Hoắc Thành thích.
“Vậy nếu chẳng may anh ta nhận thì sao giờ?”
Đường Hoan âm trầm nói: “Thì tôi sẽ thể hiện uy phong của ‘vợ cả chính thống’[1], rạch nát mặt cô ta rồi bán cô ta cho nhà thổ!”
Ninh viên kinh hãi, “Ác vậy á?”
“Tự vội vàng tới cửa cho người ta giày xéo thì không thể trách tôi độc ác được.” – Đường Hoan thích làm màu online.
“Đúng là xui tám đời[2], Hoắc thành mới cưới phải cô.”
[1]正房夫人(chính phòng phu nhân) vợ cả được cưới hỏi đàng hoàng.
[2]ở đây dùng “倒八辈子霉”(đổ tám đời mốc) ý chỉ xui xẻo tám đời. Diệp mỗ từng nghe bà nội dùng từ này, nhưng hỏi thì không phải ai cũng biết nên Diệp mỗ quyết định dịch là “xui tám đời”.
Thấy Đường Hoan và Ninh Viên vừa uống rượu trái cây vừa cười nói vui vẻ, Hoắc Thành tức tới mức muốn cười lạnh, nhưng ngại hoàn cảnh nên anh chỉ có thể giả vờ không có việc gì.
Hay! Hay lắm!
Tịch Cẩm Hoan, cô càng lúc càng to gan!
Vì nụ cười nhạt vừa nãy của Hoắc Thành, cháu gái lão Cổ nghĩ rằng mình có sức hút với anh, cười càng thêm quyến rũ, lẳng lơ hơn.
Lão Cổ cũng nhân đây đẩy mạnh tiêu thụ cháu gái mình thêm chút nữa.
Đã nghẹn một bụng lửa giận trong lòng, bên tai còn có người không ngừng lải nhải, Hoắc Thành chẳng nể nang nữa: “Những lời này, nói trước mặt tôi thì được chứ đừng truyền tới tai nhạc mẫu tôi! Nếu không, cả hai chúng ta đều sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn[3]!”
[3]吃不了兜着走( ăn không hết, gói mang đi): là một câu đe doạ, cảnh cáo mang nghĩa “gây ra chuyện thì chờ mà gánh vác hậu quả”.