CHƯƠNG 464 – Thiếu soái si tình (56)
Hoắc Thành biết rất rõ, nếu anh vẫn chỉ là tam công tử không danh không tiếng của phủ Đại soái thì sẽ chẳng có ai khen ngợi, đề cao anh. Người trước mắt nói hay như vậy đơn giản là vì anh có giá trị lợi dụng mà thôi.
“Quả là vận mệnh trêu ngươi, nếu sớm quen biết Hoắc Tam thiếu, cháu gãi lão phu cũng sẽ không đến mức buồn bực, tiều tuỵ như bây giờ.”
Tới tới!
Tới trọng điểm rồi!
Dựa theo quy luật phát triển khách quan của sự việc, nếu Đường Hoan đoán không sai, tiếp theo, lão già này sẽ “đẩy mạnh tiêu thụ” cháu gái nhà mình.
Sao bảo mẹ tôi và lão là tri kỷ trên thương trường?
Sao bảo năm đó Cổ gia gặp nguy, mẹ tôi đã bất chấp mọi giá, đưa tay giúp đỡ lão?
Đối với lão Cổ, Đường Hoan đã chuyển từ gọi “ông” qua thành “lão già”[1].
[1]老东西(lão đông tây”: cách gọi người già theo kiểu thô lỗ, không kính trọng.
Trong trường hợp này, nếu Hoắc Thành “biết điều” một chút thì anh sẽ tiếp lời lão Cổ, hỏi lão rằng vì sao cháu gái lão lại buồn bực, tiều tuỵ, nhưng, Hoắc Thành lại cố tình giả vờ không hiểu ý đối phương, không tiếp lời lão mà chỉ nhàn nhạt khen vũ hội được tổ chức khá chỉn chu.
Đường Hoan nhìn sang cô gái có khả năng cao là cháu của lão Cổ, rõ ràng sắc mặt hồng nhuận như vậy, buồn bực tiều tuỵ chỗ nào?
Hoắc Thành không đáp lời cũng chẳng sao, đối với lão cáo già kia, kể cả anh không đáp lời, lão cũng có trăm phương nghìn kế đem chủ đề nói chuyện quay về chủ đề lão muốn nói.
“Vũ hội tuy chỉn chu nhưng người ở sau lo liệu mới thật sự đáng khen ngợi! Hoắc hiền chất, cháu gái ta chính là người đã tổ chức vũ hội này! “
Đường Hoan: …… tiên sư! “Bẻ lái” như vậy cũng được ấy hả?
“Có điều, cháu gái ta lại là người hay ngượng ngùng, tuy đã tổ chức bữa tiệc khiêu vũ này vì hiền chất nhưng lại không dám ra gặp mặt hiền chất.” – Dứt lời, lão Cỗ vẫy vẫy tay với cháu gái mình – “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, không phải bấy lâu nay cháu luôn ngưỡng mộ Hoắc tam thiếu à? Sao thấy người thật rồi lại không dám lại gần?”
Cổ lão nói xong, một cô gái trẻ mím môi, thẹn thùng đi về phía Hoắc Thành.
“Hoắc hiền chất, người ta có câu ‘thật tiếc khi không gặp nhau lúc chưa cưới’, câu này quả thật ứng với cháu gái của ta. Nếu hai người các cháu gặp nhau sớm một chút, trai chưa vợ, gái chưa chồng, cũng coi như là xứng đôi vừa lứa, hiền chất nói xem có đúng không?” – Nửa đùa nửa thật, lão Cỗ cảm khái.
Hoắc Thành: “Ngài nói đùa.”
“Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, thời buổi bây giờ, có người đàn ông nào không tam thê tứ thiếp.”
Ở bên nghe lén, Đường Hoan cười đầy âm trầm.
Tam thê tứ thiếp cũng được, nhưng, chặt đứt cái chân thứ ba trước đi rồi hẵng nói!
“Đứa nhỏ Cẩm Hoan được tứ di thái nâng niu trong lòng bàn tay, tuy không kém cỏi gì nhưng cũng không phải người ‘toàn vẹn’….”
Đường Hoan: con mẹ nó chứ lão già chết tiệt!
“Sau này, việc làm ăn buôn bán của hiền chất sẽ càng lúc càng lớn, bên cạnh cần một người phụ nữ có thể mang theo ra ngoài được, nào có chuyện mang phu nhân què đi khắp nơi, đúng không?
Đi theo Dường Hoan, lấp ở một bên và nghe hết tất cả, Ninh Viên cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu có thể làm một người bình thường, ai muốn làm người què?
Chân Tịch Cẩm Hoan có tật thì sao? So về những mặt khác, cô chẳng thua kém ai hết!