CHƯƠNG 463 – Thiếu soái si tình (55)
Sao Hoắc Thành lại tới đây?
Lập tức, Đường Hoan cảm thấy có chút chột dạ.
Chẳng lẽ… anh biết cô đi chơi cùng Ninh Viên nên đích thân tới đây, bắt cô về?
Không đến nỗi ấy đâu ha?
Có phải cô vào bụi rậm ấy ấy ấy với người ta đâu, sừng cũng chưa cắm lên đầu anh, nào đến nỗi phải tự mình bắt cô về, nhỉ?
Không quá chắc chắn với suy nghĩ của mình, Đường Hoan yên lặng quay lưng, vùi đầu vào ăn, ăn và ăn. May mà cô tìm một góc ngồi khá khuất, nơi này lại đông người, có lẽ anh sẽ không thể nhanh chóng nhìn thấy cô!
……
“Xin trân trọng giới thiệu với mọi người ở dưới một chút, đêm nay tôi đã cố ý mời tới đây một chàng trai trẻ tuổi, tuấn tú, một tài năng mới của Vận Thành chúng ta, Tam công tử của Hoắc gia!”
Tiền bối tổ chức vũ hội lần này lên tiếng làm cho hội trường an tĩnh lại, sau đó trịnh trọng giới thiệu.
Lập tức, Đường Hoan yên lòng.
Thì ra Hoắc Thành cũng được mời đến đây, may mà không phải anh tới để bắt cô về!
Lão Cổ[1] thật sự thưởng thức Hoắc Thành. Hơn một năm trước, tam công tử của Hoắc gia chỉ là một tên chẳng chút danh tiếng gì, vậy mà trong một năm ngắn ngủi, anh đã trở thành người có tầm ảnh hưởng lớn trên thương trường Vận Thành. Hơn nữa, anh còn không ngừng cung cấp lượng lớn quân lương cho tiền tuyến, gần như là thầm lặng khống chế mạch máu của quân đội. Mặc dù được tứ di thái ở sau dẫn mối làm ăn, nhưng nếu anh không có bản lĩnh thì cũng chỉ là bùn nhão, không thể trát tường[2] mà thôi.
Chính vì vậy nên hôm nay, người tới tham dự vũ hội nhiều như vậy, lão Cổ cũng chỉ giới thiệu mỗi Hoắc Thành.
[1]ông lão lớn tuổi họ Cổ. Tác giả không dùng “Cổ lão gia”, mà chỉ dùng “Cổ lão” nên Diệp mỗ dịch vậy.
[2]chỉ những người bất tài, có cố đến đâu, được giúp đỡ thế nào cũng không thành công nổi.
Sau khi giới thiệu Hoắc Thành với những tiền bối còn lại xong, lão Cổ kéo anh xuống dưới tìm chỗ ngồi.
Đường Hoan cứ như đi trộm đi cắp vậy, cô vừa cho đồ ăn vào miệng, vừa đảo tròng mắt theo bóng dáng Hoắc Thành, nhìn chằm chằm anh.
Khiêu vũ hết một bài, Ninh Viên trở về chỗ ngồi. Thấy Đường Hoan nhìn chằm chằm Hoắc Thành nhưng vẫn không quên nhét đồ ăn vào miệng, má phồng lên hệt một bé hamster nhỏ, y thật sự phục cô. Làm hai việc cùng lúc mà vẫn có thể tập trung được như cô nào đâu phải việc dễ dàng gì.
“Cô nhìn anh ta làm gì?” – Ninh Viên nhớ không nhầm thì Đường Hoan rất “hổ báo”, chẳng lẽ còn phải sợ Hoắc Thành?
“Không, tôi không nhìn anh ta, tôi đang quan sát mối liên hệ khách quan giữa các sự vật, sự việc.”
Ninh Viên: “…… Cái gì khách quan?” Cô đừng tưởng cô nghiêm túc nói những lời cao siêu như vậy thì tôi không biết cô đang nói phét nhá!
“Tôi phát hiện, cô gái bên kia thường nhìn về phía Hoắc Thành, mắt ẩn chứa tình cảm, long lanh sóng nước mùa thu. Còn cả ông lão ngồi cạnh Hoắc Thành nữa, vừa nãy ông ta đánh mắt ra hiệu cho cô gái kia! Tôi đang quan sát xem giữa họ có vấn đề gì, nếu tôi đoán không nhầm thì đây là mỹ nhân kế!” – Đường Hoan nói với vẻ nghiêm túc.
Ngồi cạnh cô, nhìn hồi lâu, Ninh Viên cũng phát hiện ra chút vấn đề.
“Nếu là mỹ nhân kế, cô định làm gì?”
Đường Hoan khom lưng, di chuyển chầm chậm, men theo góc tường, đi về phía Hoắc Thành: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là quan sát trước rồi tính!”
Ninh Viên cũng học theo cô, khom lưng đi…
……
“Uổng công lão phu cắm rễ ở Vận Thành nhiều năm như vậy lại bỏ qua một người tài giỏi, oai phong, khí thế[1] như hiền chất[2], quả là có mắt không tròng.” – Lão cáo già tự hạ mình khen Hoắc Thành.
Nghe vậy, Hoắc Thành cũng chỉ cười nhàn nhạt mang theo khiêm tốn, trong lời nói kiểu này có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, mọi người đều biết rõ.
[1]叱咤风云: cụm từ này dùng để khen những người có tầm ảnh hưởng lớn, tài giỏi, oai phong một cõi, có khí thế mạnh mẽ….;
[2]hiền chất: cách gọi người cháu một cách trịnh trọng.