CHƯƠNG 462 – Thiếu soái si tình (54)
Mấy vị danh viên này luôn miệng nói với giọng điệu hồn nhiên ngây thơ, nhưng nếu thật sự là một người lương thiện thì đã chẳng nói ra những lời như kiểu “thật thú vị” này! Không lẽ cơ thể người ta có khuyết điểm thì mình có quyền cười đùa, chọc ghẹo người ta?
Cái thứ xấu xí gì đâu!
Đây là đánh giá “không nể mặt” nhất của Ninh thiếu gia đối với một người phụ nữ.
Thật ra, Đường Hoan không hề cảm thấy gì.
“Người ta nói tôi vài câu, cái chân còn lại cũng tôi cũng sẽ không què, người ta nói ít đi vài câu, tình trạng cái chân què của tôi cũng sẽ chẳng tốt hơn, không sao!”
Chỉ cần họ không đứng trước mặt cô, chỉ thẳng vào mũi cô, mắng cô què là được. Sau lưng cô, thích nói thế nào thì nói.
Tìm một chỗ khuất, Đường Hoan bắt đầu ngồi xuống ăn điểm tâm.
Ngon!
Tuy rằng cô đã luyện tập, cải thiện khả năng nấu nướng hơn một năm nhưng bởi vì không có sở trường nên những món cô làm cũng chỉ giới hạn trong mấy chữ “tạm được” mà thôi. Phải “đào” đầu bếp về nhà, mỗi ngày đều làm điểm tâm ăn mới được!
Ninh Viên có vẻ ngoài tuấn tú nên cứ cách một lát, sẽ có thiên kim khuê tú tới mời y khiêu vũ, nhưng, tất cả đều bị y cự tuyệt.
“Người ta mời thì anh cứ nhảy với người ta đi, ra vẻ cái gì. Nhìn người ta kìa, bị anh cự tuyệt xong thì mặt cô nào cô nấy đều hiện lên vẻ xấu hổ, buồn bực.”
Quan trọng nhất là anh ngồi đây, tôi không thể ăn thoải mái được!
Dù sao thì hiện tại cô vẫn là một tiểu công trúa có hình tượng[1], cô cũng sẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị người ta nhìn chằm chằm trong lúc luôn miệng ăn uống.
“Tôi làm vậy không phải vì cô à?” – Ninh Viên phản bác – “Cô không thể khiêu vũ, tôi lại bỏ mặc cô một mình, đi khiêu vũ với người khác thì quá không ra gì rồi.”
“Anh cũng có phải người tốt đẹp gì đâu, đừng ở đây giả vờ tử tế[2].
“Cô……” – Ninh Viên nghẹn lời.
Sau đó, y hầm hè đáp ứng lời mời khiêu vũ của một vị danh viện.
Tức chết y mất thôi, y để tâm tới việc cô là người què, không thể khiêu vũ nên mới ngồi một góc cùng cô, ấy vậy mà cô còn ghét bỏ y chứ!
[1]偶像包袱tạm dịch: gánh nặng của idol (thần tượng): cụm từ này dùng để chỉ đặc điểm, phong cách, hình tượng riêng của một thần tượng, nhưng cũng chính những đặc điểm này khiến thần tượng trở nên xa cách, tách biệt với người thường, gây ra khó khăn cho việc phát triển sự nghiệp. Có thể hiểu đơn giản là thần tượng phải giữ hình tượng của mình mọi lúc mọi nên nên không phải lúc nào cũng có thể hành động theo ý mình, khi tham gia những chương trình không phù hợp hình tượng sẽ có những rào cản nhất định, gây ảnh hưởng, khi đó, hình tượng của thần tượng sẽ là một “gánh nặng”.
[2]大尾巴狼(sói đuôi to) dùng để chế giễu một người giả vờ tử tế, đàng hoàng, đứng đắn. Từ này còn dùng để chỉ một người thích dùng nhiều cách để làm nổi bật bản thân mình.
Sau khi Ninh Viên ra sân khiêu vũ, trên môi Đường Hoan dần dần nở một nụ cười “thần bí”.
Vui ghê!
Cuối cùng thì bóng đèn cũng rời khỏi rồi, không còn ai quấy rầy cô gặp gỡ mỹ thực nữa!
Bánh đậu xanh vừa mềm vừa thơm, ngọt mà không ngấy, “làm” một đĩa.
Món trứng cút pha lê[3] kia cũng không tồi, “làm” một đĩa.
Bánh trôi hoa quế rượu ngọt[4] thật thơm, “làm” một chén, không, phải là một chén lớn!
Cua hấp bên kia cũng bê một đĩa tới đây!
Người phục vụ đi qua, Đường Hoan tiện tay lấy thêm một ly rượu trái cây, thử nhấp hai ngụm… Ừm, không nóng cổ, có vẻ như rượu không nặng lắm, lấy thêm vài ly!
[3]水晶鹌鹑(tạm dịch: Trứng cút pha lê) thú thật với mọi người, Diệp mỗ cũng không biết món này là món gì, mọi người có thể tìm món này bằng Tiếng Trung để tham khảo nha. Diệp mỗ đoán mò, món này chế biến từ trứng cút bắc thảo hoặc trứng cút ngâm. Hình ảnh tham khảo”
[4] 甜酒汤圆 bánh trôi hoa quế rượu ngọt, hay còn được người Vân Nam gọi là “Canh bánh trôi rượu trắng”. Hình ảnh tham khảo:
Tuy đang khiêu vũ trên sân, cách Đường Hoan một đám người, nhưng Ninh Viên vẫn luôn chú ý tới cô, chỉ là nơi này quá đông, bóng người lồng ghép vào nhau nên cách một chốc, y mới nhìn thấy cô một lát.
Khi phát hiện ra trước mặt Đường Hoan bày đầy đồ ăn, lòng Ninh Viên:……
???
Vì sao chuyện không diễn ra giống trong tưởng tượng của y?
Y sợ nếu mình cứ thế vô tư đi khiêu vũ thì người phụ nữ què chết tiệt kia sẽ cảm thấy tự ti sau đó ngồi yên lặng trong góc và khóc…. kể cả không khóc thì tâm trạng cô cũng sẽ trở nên tồi tệ, buồn thảm.
Kết quả……
Vì sao y lại cảm thấy người phụ nữ này đã mong y rời đi từ sớm?
Cô là người què, thấy người ta khiêu vũ, cô không hâm mộ, không ghen ghét chút nào à?
Tâm tư của cô đặt hết vào đồ ăn rồi!
Có khi cô là một người què giả cũng nên!
Trong lúc ăn uống cực kỳ vui vẻ, Đường Hoan bất chợt nhìn thấy một “vị khách không mời mà đến” xuất hiện ở cửa….