CHƯƠNG 461 – Thiếu soái si tình (53)
“Chân cô ấy như vậy, vì sao tối đến còn ra ngoài? Còn mấy đứa nha hoàn các cô nữa, sao không đi theo bên cạnh cô ấy, các cô làm việc thế nào vậy hả?” – Hoắc Thành nói với giọng mang theo chút uy hiếp.
“Tiểu thư đi cùng Ninh thiếu gia ra ngoài có việc, không cần chúng tôi đi theo.”
Hoắc Thành: “……”
Nghe vậy, khuôn mặt vốn chỉ âm trầm của Hoắc Thành lập tức trở nên xanh tím. Anh trực tiếp xoay người rời đi.
Sau khi anh đi khỏi, Thanh Hạnh sợ tới mức lè lưỡi.
Ánh mắt của cô gia thật khủng bố, cứ như sắp ăn thịt người tới nơi vậy!
Rõ ràng bình thường không đối tốt với tiểu thư, nghe tin tiểu thư đi chơi cùng Ninh thiếu gia thì lại trưng ra bộ mặt muốn ăn thịt người, hừ!
Mu bàn tay Hoắc Thành nổi đầy gân xanh, anh nắm chặt bộ váy Tây Dương đến nỗi trông nó như sắp rách ra tới nơi vậy.
“Thiếu gia……” Tên sai vặt cẩn thận ngó về phía sau Hoắc Thành, không thấy bóng dáng thiếu phu nhân.
Hoắc Thành ném thẳng bộ váy mới trong tay xuống đất, sau đó bước nhanh về phía xe ngựa.
Gã sai vặt sợ hết hồn.
Nhìn thế nào cũng thấy thiếu gia bây giờ không hề thoải mái vui vẻ gì.
***
“Tôi nói này, cô cũng tàn nhẫn thật ấy, mua có bộ váy thôi mà phá hết nửa tháng tiền tiêu vặt của tôi.”
Đến tận lúc này, Ninh Viên vẫn thấy đau thịt.
“Ai bảo anh mời?” – Cảm thấy cực kỳ mới mẻ, Đường Hoan đùa nghịch chiếc váy trên người mình. Đây là lần đầu tiên cô mặc váy Tây Dương, nhìn cứ như quý tộc Châu u thế kỷ mười bốn vậy. Chân váy dài với nhiều lớp bồng bềnh, eo bó chặt, làm nổi bật lên vòng eo nhỏ, mảnh khảnh. Từng hoạ tiết, hoa văn trên váy đều được thêu thủ công, trông cực kỳ sinh động, bảo sao một chiếc váy lại đắt đến vậy.
“Tôi….” Ninh Viên uể oải.
Y cho rằng ít nhất thì cô cũng sẽ khách khí một chút, ai ngờ ‘người ta’ chẳng hề biết tới hai chữ “khách khí” là gì! Cô không nhiều lời, cũng không chớp mắt lấy một cái, mở miệng liền chọn bộ váy quý nhất, quả không hổ danh con gái của tứ di thái!
Thịt đau! Thịt đau!!!!
“Dào ôi, thôi đi! Đừng bày ra bộ mặt tiếc nuối ấy nữa, chờ về tới nhà, tôi trả tiền lại cho anh. Lần sau đừng tỏ vẻ ‘tôi mua cho cô’ nữa nhé, nếu lại gặp phải một người như tôi thì anh có táng gia bại sản cũng không đủ tiền tiêu đâu.”
Ninh Viên lập tức giãy nảy: “Ai cần cô trả tiền! Bổn thiếu gia giống người thiếu tiền chắc?”
“Không giống, vì vốn dĩ anh đã là người thiếu tiền.”
Ninh Viên: “……Cô”
Bực ghê, người phụ nữ này, cô không tranh cãi với người ta thì sẽ chết chắc!
Chân bị què, Đường Hoan dùng tư thế quái dị đi vào vũ hội trong ánh nhìn của nhiều người.
Không ít danh viên[1] của Vận Thành mặc váy Tây Dương, tay cầm quạt xếp, nhìn thấy dáng vẻ đi đường của Đường Hoan thì dùng quạt che miệng lại, cười, ánh mắt hiện lên vẻ nhạo báng.
Vài danh viện có quan hệ tốt còn rỉ tai thì thầm, bàn tán với nhau.
[1] Danh viện(名媛) từ dùng để chỉ những người phụ nữ xinh đẹp, tài năng, thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động xã hội, thời trang, quan tâm tới việc làm từ thiện, có gia thế, tiếng tăm nhất định. Theo baidu.
Vô số những lời lẽ không hay đã lọt vào tai Ninh Viên.
“Cô nhìn chân cô ta kìa, hì hì……”
Nhìn cái gì mà nhìn, cho rằng “hì hì” thêm hai tiếng sẽ khiến bản thân đáng yêu hơn à? Ninh Viên mắng thầm.
“Chân què còn có thể khiêu vũ cơ à?”
Què chân có khiêu vũ được hay không thì liên quan gì tới mấy người?
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy người què đi đường đấy, cứ như vịt ấy nhỉ, thú vị thật.”
Ninh Viên trau mày, quay đầu nhìn thẳng về phía vị danh viện vừa nói ra câu này. Y cảm thấy cực kỳ phản cảm.